Chương trước
Chương sau
“Đi đi, tìm con ả này, cắn xé ả ta!”
Nói rồi, hắn ta buongr dây thừng, hai con chó liền lập tức lao vọt về hướng của Thương Trăn!
Cả người Thương Trăn đều căng thẳng, cảm giác đối mặt với cái chết cũng không phải là lần đầu, nhưng lần này lại càng rõ ràng! Tên khốn kia, sẽ không để bất kỳ ai toàn mạng! Dù chết hay bị bán, cũng đều không phải kết cục mà cô mong muốn!
Cô phải làm thế nào đây?!
Đột nhiên, ở nơi xa phát ra tiếng súng! Lòng Thương Trăn khẽ thả lỏng, còn đôi mắt đang mang ý cười của Ô Lí Khắc Tử chợt nhíu lại, nháy mắt giăng đầy mây đen!
“Ai?!”
Lúc này, trong bộ đàm truyền đến một giọng nói.
“Chủ nhân, có người lẻn vào núi Phù Kim…… Tạm thời…… chưa xác định được là thế lực của ai…… Nhưng có rất nhiều người……” Câu nói còn chưa kịp nói hết, bên đó liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết, sắc mặt Ô Lí Khắc Tử trở nên khó coi, người ngày đêm muốn hắn ta chết như vậy, là ai đang tới?
Phong Hành Diễm?
Không không không…… Người của anh vẫn đang trên đường đi đến khu quân đội, không có thể nào đủ nhân lực để tới đây bao vây hắn ta, vậy đó là ai? Còn có ai có thực lực như vậy? Bất luận như thế nào, hắn cũng không thể ngồi im chờ chết!
Lúc này Ô Lí Khắc Tử sẽ không có thời gian để chỉnh Thương Trăn, nhưng là một tên tiểu nhân có thù tất báo, hắn vẫn để lại vài người, cũng âm trầm phân phó.
“Nếu như tìm được con ả đó, không cần bẩm báo, trực tiếp giết chết!”
“Vâng!”
“Điều máy bay trực thăng tới đây, nếu như không địch lại thì mang theo vật dụng, chúng ta rút lui trước!”
“Vâng!”
Có một đám người đi theo con chó đuổi tới đây, mà Ô Lí Khắc Tử thì cùng với đám người còn lại tán thành việc rời đi.
Nhân lúc Ô Lí Khắc Tử nói chuyện, Thương Trăn nhanh chóng quyết định xé miếng vải đang buộc vết thương, buộc nó vào một cành cây rồi ném đi rất xa, sau đó dùng áo khoác mỏng buộc miệng vết thương lại.
Sau khi mấy người kia đuổi tới đây, cùng mấy con chó đứng dưới tàng cây, lúc này hai con chó đều tranh nhau cắn xé miếng vải bị nhuốm máu.
Tên cầm đầu nhìn thoáng qua, nhíu mày nói.
“Con ả chết tiệt này nhất định là cách đây không xa! Mau tản ra truy đuổi!”
Ba người còn lại đều tản ra, còn tên cầm đầu lại muốn lấy miếng vải trong miệng hai con chó ra, muôn bọn chúng tiếp tục tìm, lúc này, Thương Trăn nhẹ nhàng nhảy xuống, thậm chí trên người cô không có chút sát khí nào, chân cô dẫm trên mặt đất, lại vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng, cô tới gần một gã, chiếc kim châm bạc trong tay lóe sámg……
Phong Hành Diễm thấy nơi này chính xác là một trong những sào huyệt của Ô Lí Khắc Tử, sắc mặt càng thêm nghiêm túc! Anh chỉ huy quân chia làm hai đường đối phó với địch, còn chính mình mang theo ba quân xông thẳng lên trên.
Khắp nơi đều là tiếng bắn nhau và chém giết, Phong Hành Diễm một bên liên lạc cho quân đội, một bên tắm máu quân thù!

Núi Phù Kim nhất định là điểm dừng chân quan trọng của Ô Lí Khắc Tử ở nước L, tất nhiên ở đây có kho dữ trữ cuối cùng của hắn, giúp hắn đông sơn tái khởi!
Hơn nữa K virus, mặc kệ là vì anh, hay là vì người nước L, đều không thể để Ô Lí Khắc Tử còn sống rời khỏi đây, bằng không ai biết sau khi hắn rời đi, có thể làm thêm chuyện gì điên cuồng hơn thế hay không!
Ô Lí Khắc Tử vốn định ngăn cản, nhưng sau khi phát hiện sức chiến đấu của lực lượng hai bên chênh lệch, hắn lập tức quyết định đào tẩu!
Hắn rất tàn nhẫn rất biến thái, nhưng mà hắn cũng rất sợ chết! Vừa thấy tình huống không hay, liền bắt đầu điều máy bay trực thăng.
Sau khi đuổi giết đên sườn núi, Phong Hành Diễm phát hiện trên bầu trời có máy chiếc máy bay trjwc thăng đang bay tới, bởi vì nơi nơi đều là cây, máy bay này nhất định không phải tới để công kích, mà tới để đón người!
Nghĩ đến đó, anh vội vàng hạ lệnh.
Nhận được mệnh lệnh của Phong Hành Diễm, có một nhánh quân chia làm hai đội, một đội yểm trợ, một đội dùng vũ khí tầm xa nhắm ngay vào máy bay.
Chỉ nghe thấy mấy tiếng nổ lớn! Sau sự hy sinh của vài người, máy bay cũng bị bắn rơi xuống! Một màn này, làm Ô Lí Khắc Tử gần như là muốn nổi điên!
Hắn thậm chí có loại cảm giác mình sẽ chết ở núi Phù Kim!
“Là ai? Là ai ở đang đối đầu tao?!”
Đội quân đượ huấn luyện nghiêm chỉnh chết tiệt này rốt cuộc là đến từ đâu? Ngoài Phong Hành Diễm ra, còn có ai có năng lực như vậy?!
Từ khi biết được đám người của Phong Hành Diễm đi đến khu quân đội, hắn ta liền nhận định Phong Hành Diễm sẽ không vì một người phụ nữ mà mạo hiểm, lại không nghĩ tới, ngoài Phong Hành Diễm, còn có ai sở hữu nhiều người như vậy, nhiều vũ khí như vậy?
Máy bay bị bắn rớt, hắn chỉ có đào tẩu theo con đường bí mật.
Bởi vì Phong Hành Diễm sốt ruột muốn cứu người nên chỉ huy quyết đoán, chỉ tốn một giờ, bọn họ đã tấn công lên tới trên núi!
Đối với Ô Lí Khắc Tử, Phong Hành Diễm có loại dự cảm nếu như không giết hắn ta, e là sẽ có chuyện rất đáng sợ xảy ra!
Lúc này, Hữu Hoành dưới chân núi cũng vội vàng tới nơi!
“Thiếu gia, kháng thể đây!”
Cậu nói rồi cẩn thận đưa một ông thuốc vào trong tay Phong Hành Diễm.
Nhưng lúc này đã trôi qua khoảng hai giờ đồng hồ, kháng thể…… Hẳn cũng vô ích.
Trước đó Phong Hành Diễm ăn uống thuốc hạ sốt liều lượng mạnh, nên bây giờ trong người vẫn còn có thể tỉnh táo, biết rõ bây giờ tiêm kháng thể đã không còn tác dụng gì, nhưng dưới ánh mắt tha thiết của cấp dưới, anh cuối cùng cũng tiêm vào mình.
Về phần hiệu quả ra sao, chỉ có thể lúc sau hẵng nói.
“Thiếu gia, bọn chúng đã rút lui về phía sau núi!” Lúc này, một nam tử hán mặc đồ đen tới nói.
Sắc mặt Phong Hành Diễm nghiêm túc, “E rằng bên trong ngọn núi này đã trống không, bằng không Ô Lí Khắc Tử sẽ không vừa vặn dừng chân ở đây. Cho người mang theo máy dò sóng âm đi tìm, nhất định phải vây bắt được bọn chúng trước, không thể để cho bọn chúng sống sót rời đi!”
“Vâng!”
Thủ hạ tinh nhuệ của Phong Hành Diễm đồng loạt bắt đàu hành động, cộng thêm chỉ huy chính xác, cùng với hiểu biết về kẻ địch, Phong Hành Diễm rất nhanh đã công phá được tuyến phòng ngự của Ô Lí Khắc Tử, thắng lợi đã ở trước mắt!
Chỉ tiếc tới tận bây giờ, Phong Hành Diễm đều chưa nhìn thấy Thương Trăn……
Anh tiến công như thế, một là muốn bức Ô Lí Khắc Tử tới đường cùng, tóm gọn thế lực còn lại của hắn!
Còn nữa là, nếu Ô Lí Khắc Tử muốn mạng của anh, bị bức đến đường cùng, hắn ta nhất định sẽ dùng Thương Trăn để uy hiếp mình, đến lúc đó cho dù phải lấy mạng đổi mạng, anh cũng coi như đạt được mục đích……
Cảm giác nhiệt độ trong người càng ngày càng cao, thuốc hạ sốt dùng lúc trước cùng với kháng thể sau đó đều không có hiệu quả gì, trong lòng Phong Hành Diễm rất rõ ràng, anh phải chết là điều không thể nghi ngờ, nếu như anh phải chết, vậy vô luận như thế nào, Thương Trăn nhất định phải sống!
*
Chỉ nghe “Phập” một tiếng, một luồng máu bắn lên mặt Thương Trăn! Lúc cô giết cái gã này thế mà một kích đã trúng, nhưng mà gã này và hai con chó đã làm cô ăn không ít hành!
Cũng may sức lực cô lớn phản ứng cũng nhanh, tuy rằng bị thương nhưng vẫn đập chết được hai con chó!
Sau khi cô giết hai con chó xong liền vội vàng ẩn tránh, cũng may động tác của cô rất nhanh, tiếng kêu của cong chó quả nhiên đã dẫn tới một gã khác muốn giết cô.
Gã đà ông đó lập tức trở nên cảnh giác, sở dĩ trước đó bọn chúng tản ra, là bởi vì cảm thấy mặc kệ Thương Trăn mặc kệ gặp được ai trong bọn họ, đều phải chết không thể nghi ngờ, nhưng mà hiện tại một người đã bị tùy ý giết chết, nếu không phải Thương Trăn làm, thì chính là kẻ địch ẩn giấu làm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.