Lúc Phong Kính trở lại, cả người chậtvật không chịu nổi, trên mặt không che dấu được vẻ mỏi mệt. Hắn tìm kiếm bốn tiếng liên tục, ca nô cũng đã hết xăng.
Tô Mộc Vũ run rẩy chạy tới nắm tay hắn, hỏi: “… Nữu Nữu đâu?”
Phong Kính ôm chặt lấy Tô Mộc Vũ ngăn cho cô không khống chế được chính mình “Anh xin lỗi… Anh không tìm được con bé…”
Tô Mộc Vũ chấn động, xụi lơ. Cô liềumạng đẩy Phong Kính ra, giọng khản đặc hét lớn: “Anh buông em ra, em tựmình đi tìm! Nữu Nữu đang kêu em, em nghe thấy tiếng con bé! Anh maubuông em ra!”
Cô cắn vai Phong Kính, hắn nhịn đau, dấu răng cắm sâu vào da thịt hắn, máu rướm ra.
Tiền Phong cùng Chu Hiểu Đồng giữ chặtTô Mộc Vũ, khuyên can: “Mộc Vũ, chị bình tĩnh! Nữu Nữu cũng là con gáicủa Phong Kính, anh ấy nhất định sẽ không buông tay, chị phải tin tưởnganh ấy!”
Tô Mộc Vũ loạng choạng, lúc này mới nhảbả vai Phong Kính ra. Nhìn thấy vết thương của hắn đầy máu, nước mắt côtự động rơi xuống, cả người đều run rẩy: “Em xin lỗi, em…”
Cô không phải không biết Phong Kính rấtmệt mỏi, chỉ là lòng cô rất đau. Nữu Nữu là một miếng thịt trên ngườicô, làm sao cô có thể không đau cho được?
Phong Kính hiểu rõ tâm tình của cô bâygiờ, cũng tương tự như tâm tình giờ phút này của hắn “Mộc Vũ, em đừngnhư vậy. Anh có gặp một chiếc du thuyền, trên thuyền người ta có nói đãtừng gặp một đứa nhỏ giống như Nữu Nữu. Chắc là con bé đã được cứu rồi,chúng ta rời khỏi nơi nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-hang-ty-ta-thieu-xin-dung-cham/1253033/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.