Chương trước
Chương sau

Lúc Tiền Phong tỉnh dậy, nhận ra người vốn nằm trong lòng ngực mình lại không thấy đâu. Hắn giật mình, dép cũng không kịp mang đã chạy ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Chu Hiểu Đồng mặc quần áo ngày hôm qua đang mở cánh cửa.
Tiền Phong nắm lấy cánh tay Chu Hiểu Đồng, hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Chu Hiểu Đồng quay đầu lại, thản nhiên nhìn hắn như vậy, như là linh hồn đã theo mẹ cô mất rồi, chỉ còn lại hình ảnh trống rỗng. Tiền Phong không lay chuyển được, chỉ có thể vội mang giày đuổi theo.
Chu Hiểu Đồng nhận chiếc hòm nho nhỏ trong tay ba mình, nó nhỏ như vậy, so với một chiếc hộp đựng bút cũng không lớn hơn bao nhiêu. Bên trong là tro cốt của bà Chu lưu lại cho người thân hoài niệm.
Nói xem, một chiếc hộp nhỏ như thế kia sao có thể chứa được một người lớn đây? Mẹ của cô đang ngủ ở bên trong, có thấy chật hay không?
Chu Hiểu Đồng nhẹ nhàng ôm chiếc hộp, dịu dàng đặt trước ngực vuốt ve, sau đó hai tay đặt nó lên bàn, cắm nhang, bái lạy ba cái.
Cô không khóc, không có khóc, mẹ cô không thích nhất là bộ dạng cô khóc.
Rất lâu trước kia mẹ từng nói: Con gái yêu của mẹ nên cười, cười mới xinh đẹp, ai cũng không xinh đẹp bằng con gái của mẹ.
Mẹ của cô yêu nhất là cái đẹp, cho nên cô cũng phải để mẹ nhìn thấy vẻ đẹp của mình.
Làm xong mọi thứ, Chu Hiểu Đồng xoay người, mở cửa: “Tiền Phong, chúng ta chia tay rồi”
Đồng tử Tiền Phong bỗng dưng trừng lớn, hắn vươn tay muốn giữ lấy Chu Hiểu Đồng lại bị cô đẩy ra “Hiểu Đồng, em có ý gì?”
Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt trầm tĩnh “Không có ý gì khác, ngày hôm qua cám ơn anh, nhưng chúng ta không nên gặp lại thì hơn”
Trái tim Tiền Phong run rẩy, đau đến vặn vẹo.
Phong Kính giữ lấy Tiền Phong, ý bảo dưới tình huống này cũng không thể làm gì khác. Tiền Phong cứ nhìn Chu Hiểu Đồng cho đến khi cánh cửa bị Tô Mộc Vũ đóng lại, nhìn cánh cửa kia đóng trước mặt hắn.
Đợi mọi người đi rồi, Chu Hiểu Đồng hầm một nồi canh gà suốt ba tiếng đồng hồ, sau đó bưng một chén, quỳ trước mặt ba mình.
Ông Chu thấy thế vội kéo cô đứng lên “Hiểu Đồng, con làm gì vậy?”. Đôi mắt ông Chu cũng đỏ hoe, người vợ chung sống cùng nhau mấy chục năm đã đi rồi, ông đau cũng không kém gì Chu Hiểu Đồng, chỉ là bây giờ ông phải chống đỡ, ông không thể gục ngã.
Chu Hiểu Đồng không đáp, cứ bưng chén canh gà quỳ như thế, nói: “Ba, ba uống đi”
Nước mắt ông Chu lăn xuống, ông đưa tay lau rồi bưng chén canh gà uống hết. Ông đâu biết, chén canh gà này là Chu Hiểu Đồng dùng tấm lòng quy kết cái chết của mẹ đặt trên người mình nấu ra.
Đợi ông Chu uống xong, Chu Hiểu Đồng cầm lấy chén, vẫn quỳ tại chỗ, cổ họng nghẹn lại: “Ba, thật xin lỗi…”
Ông Chu vỗ lưng cô một cái, nói: “Nói ngốc cái gì đó!”. Sau đó, ông ôm lấy cô vào ngực “Chuyện này không liên quan đến con, nhớ chưa? Không liên quan đến con…”
Chu Hiểu Đồng tựa vào lồng ngực ba mình, nhắm mắt lại, cố nhịn nước mắt.
Ông Chu cũng đã chống cự mất vài ngày, rốt cuộc do lớn tuổi nên cũng chịu không nổi. Chu Hiểu Đồng giúp ba mình nằm xuống, sau đó tự về phòng, bên trong toàn bộ đều treo hình của mẹ, từ lúc còn trẻ cho đến bây giờ.
Chu Hiểu Đồng ôm di ảnh của mẹ, cũng giống như trước đây, mẹ vẫn hay ôm cô đi vào giấc ngủ.
Cô là vì những chấp niệm tình cảm mà bây giờ phải trả cái giá quá lớn, cô sao lại ngu xuẩn như thế chứ? Chỉ lo chăm chăm sống trong thế giới hào nhoáng của chính mình mà chưa từng nghĩ tới sự lo lắng của ba mẹ. Cô không thể oán hận Tiền Phong, bởi vì không có bất cứ người nào ép buộc cô, đều là do chính cô tự nguyện.
Thế nhưng, xin cho cô trốn tránh một thời gian đi, bây giờ, cô không muốn gặp bất kỳ ai.
Ngoài cửa, Tiền Phong tựa lưng lên vách tường, hắn châm một điếu thuốc đưa vào miệng, hút hai cái thật sâu. Sao hắn lại cảm thấy khổ như vậy? Khổ đến lòng hắn cũng chịu không nổi.
Điếu thuốc không biết khi nào thì đã cháy hết, hơi nóng làm phỏng ngón tay nhưng hắn cũng không quan tâm. Cho đến khi nghe mùi khét hắn mới buông tay, dùng chân dẫm lên tàn lửa trên mặt đất.
Hắn ngửa đầu, ánh sáng âm u chiếu rọi trên thân thể hắn, khóe mắt có chút ươn ướt, lan dần lên mặt.
___________________
Chu Hiểu Đồng nghỉ ngơi ba ngày liền đi làm, không ai nhìn thấu hết nỗi đau trong lòng cô, chẳng qua có những loại đau nên được giấu ở trong lòng.
Chu Hiểu Đồng lấy toàn bộ số tiền còn lại của mình để ba rủ bạn bè đi du lịch, đến Đại Liên, Thanh Hải, Sơn Đông, bất kỳ nơi nào. Cô mua sẵn vé máy bay, chuẩn bị hết tất cả để ba mình có thể giải sầu.
Mà bản thân thì vẫn tiếp tục công việc, không còn liều mạng như trước kia bởi vì cô biết, cô còn một người ba, nếu ba lại xảy ra chuyện gì nữa, cô có lẽ sẽ thật sự đi tìm cái chết.
Cô muốn dùng hết tất cả mọi thứ để ba có thể thay thế mẹ hưởng phúc.
Ông Chu đôi khi cũng gọi điện thoại về, hỏi: “Hiểu Đồng, con cùng với anh chàng họ Tiền kia…”, ông do dự đã lâu, chỉ sợ khiến con gái mình kích động.
Chu Hiểu Đồng cười, nói: “Ba, con và anh ta không hợp nhau. Sau này có bạn trai, con nhất định sẽ cho ba kiểm nghiệm trước”
Chu Hiểu Đồng nói thật nhẹ nhàng, ông Chu cho là cô thật sự không quan tâm, lúc này mới yên tâm đáp ứng: “Được!”
Cúp điện thoại, Chu Hiểu Đồng tiếp tục lấy bảng dự án ra, cho đến ba mươi phút sau, cây bút trong tay cô bỗng nhiên ngừng, sau một lúc lâu, lại tiếp tục hoạt động…
Mà so với sự bình tĩnh của Chu Hiểu Đồng, Tiền Phong là một dạng hoàn toàn ngược lại.
Hắn trầm mặc, toàn bộ cấp dưới đều làm việc thật cẩn thận, trong lòng run sợ ra khỏi phòng làm việc. Không có chút sức lực nào để lái xe, Chu Hiểu Đồng nghỉ ngơi bao lâu thì hắn tăng thời gian làm việc thêm bấy nhiêu, cả khu đều quanh quẩn một bầu không khí hắc ám.
Một mình hắn đi trên đường, không biết có nên về nhà hay không, lại cảm thấy sợ. Đúng vậy, hắn bây giờ thật sợ khi phải về nhà, cái loại cảm giác khi vừa mở cửa ra liền thấy trống trải, tìm không được một chút sức sống.
Không còn thấy hình ảnh ai đó ngồi trên ghế salon xem World Cup, bộ dạng múa may cổ vũ thô lỗ. Không còn thấy khuôn mặt đen thui của cô khi phá hoại phòng bếp của hắn. Không còn thấy sự tức giận của cô khi vung tay lên tát hắn. Cũng không còn nhìn thấy cô gái tri kỷ nhỏ bé của hắn, mỗi khi hắn đi làm về khuy đều có một bữa ăn nóng hổi trên bàn…
Hắn cố gắng nghĩ xem, hắn thật sự là yêu Chu Hiểu Đồng rồi sao? Rốt cuộc là yêu bao nhiêu?
Trò chơi tình yêu của tuổi trẻ không phải đều oanh oanh liệt liệt đó sao? Vì sao hắn đã cố tình nhưng vẫn không thấy cái cảm giác đó? Thế nhưng khi chia tay, trái tim lại đau muốn chết.
Có loại duyên phận gọi là lương duyên, giống như Phong Kính cùng Tô Mộc Vũ. Cũng có loại duyên phận gọi là nghiệt duyên, giống như hắn cùng Chu Hiểu Đồng.
Hắn vừa đi vừa cười khổ, không phát hiện thế nào lại đi đến nơi Chu Hiểu Đồng làm việc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.