Edit+Beta: Phi Phi
Nguồn: Trúc Lâm sơn trang
Phật Tổ có nói: Kiếp này chịu khổ, là để tích phúc cho kiếp sau.
Cô chỉ không muốn tích phúc cho kiếp sau, chỉ cần có thể để kiếp này của cô bớt khổ một chút được hay không?
Đứng trước giường bệnh, nhìn Phong Kính vẫn đang mê man, hai hàng chân mày của hắn nhíu lại một chỗ giống như không tìm được lối thoát.
Bác sĩ sau khi khám cho hắn liền bảo y tá truyền dịch, trong quá trình đó hắn luôn giãy dụa, chiếc kim tiêm trên mu bàn tay đâm vào rồi lại bị giãy ra, máu đỏ tươi dính đầy tay. Bác sĩ hết cách đành phải tiêm thuốc an thần cho hắn, nên bây giờ hắn mới có thể an ổn nằm đó.
Tuy nhiên, hắn ngủ rất không an ổn, hàm răng cắn chặt lại, trên cánh tay đầy gân máu.
Tô Mộc Vũ rốt cuộc vẫn không nhịn được, cúi người, nhẹ nhàng hạ xuống bờ môi hắn, chỉ như lướt qua.
Cô nhẹ giọng nỉ non: “Phong Kính, em…” … yêu anh.
Xoay người, cô kéo cửa rời khỏi nơi khiến cô ngạt thở này. Cô phải đi, nhất định phải mau chóng đi thôi, nếu không cô không biết mình có thể trở nên yếu đuối mà thỏa hiệp hay không…
Cửa đóng lại, lông mi Phong Kính run run, nhưng vẫn không mở mắt.
Phong Kính đột nhiên cảm thấy mình thật khổ, cũng cảm thấy mình thật đau, thật muốn khóc.
Tô Mộc Vũ… không còn yêu hắn…
( Trúc Lâm sơn trang)
________________
Tô Mộc Vũ rời khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Tiền Phong tựa lưng trên vách tường, ánh mắt đỏ hoe, giống như mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-hang-ty-ta-thieu-xin-dung-cham/1252951/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.