Chương trước
Chương sau
Edit+Beta: Phi Phi
Nguồn: Trúc Lâm sơn trang
Phật Tổ có nói: Kiếp này chịu khổ, là để tích phúc cho kiếp sau.
Cô chỉ không muốn tích phúc cho kiếp sau, chỉ cần có thể để kiếp này của cô bớt khổ một chút được hay không?
Đứng trước giường bệnh, nhìn Phong Kính vẫn đang mê man, hai hàng chân mày của hắn nhíu lại một chỗ giống như không tìm được lối thoát.
Bác sĩ sau khi khám cho hắn liền bảo y tá truyền dịch, trong quá trình đó hắn luôn giãy dụa, chiếc kim tiêm trên mu bàn tay đâm vào rồi lại bị giãy ra, máu đỏ tươi dính đầy tay. Bác sĩ hết cách đành phải tiêm thuốc an thần cho hắn, nên bây giờ hắn mới có thể an ổn nằm đó.
Tuy nhiên, hắn ngủ rất không an ổn, hàm răng cắn chặt lại, trên cánh tay đầy gân máu.
Tô Mộc Vũ rốt cuộc vẫn không nhịn được, cúi người, nhẹ nhàng hạ xuống bờ môi hắn, chỉ như lướt qua.
Cô nhẹ giọng nỉ non: “Phong Kính, em…” … yêu anh.
Xoay người, cô kéo cửa rời khỏi nơi khiến cô ngạt thở này. Cô phải đi, nhất định phải mau chóng đi thôi, nếu không cô không biết mình có thể trở nên yếu đuối mà thỏa hiệp hay không…
Cửa đóng lại, lông mi Phong Kính run run, nhưng vẫn không mở mắt.
Phong Kính đột nhiên cảm thấy mình thật khổ, cũng cảm thấy mình thật đau, thật muốn khóc.
Tô Mộc Vũ… không còn yêu hắn…
( Trúc Lâm sơn trang)
________________
Tô Mộc Vũ rời khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Tiền Phong tựa lưng trên vách tường, ánh mắt đỏ hoe, giống như mới nhận được tin liền suốt đêm chạy tới.
Nhìn thấy cô đi ra, Tiền Phong giơ tay xoa xoa đầu cô, nói: “Tiểu Vũ, đã lâu không gặp”
Vượt qua trăm núi nghìn sông, hắn mang theo mỉm cười mà đến, chỉ vì muốn nhẹ giọng nói một câu: đã lâu không gặp.
Đây là lần đầu tiên Tô Mộc Vũ gặp lại Tiền Phong sau hai năm, giống như năm tháng vẫn xem trọng tên đàn ông đào hoa này, không đành lòng lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên mặt hắn. Vẫn là gã thanh niên luôn tươi cười, nhưng lại tựa hồ có thay đổi đi một ít gì đó.
Thật ra cô không biết, ngày đó cô gặp lại Phong Kính dưới ánh mắt của đám phóng viên, hắn đã đứng rất lâu ngoài hội trường để nhìn cô xuất hiện, rồi lại nhìn cô rời đi, sau đó giẫm mạnh chân ga, biến mất.
“Kính sao rồi?” Tiền Phong hỏi.
Tô Mộc Vũ cứ nghĩ anh ta sẽ hỏi điều gì khác, chẳng hạn như hỏi cô đã đi đâu, hỏi cô đã sống như thế nào, hỏi cô trở về luôn hay vài ngày rồi lại đi, hoặc ra khuyên nhủ cô trở về bên cạnh Phong Kính. Thế nhưng hắn lại không hỏi, chỉ một câu: Kính sao rồi.
Giống như một người anh trai rất quan tâm, không muốn nhúng tay vào quyết định của cô.
Tô Mộc Vũ nhẹ giọng nói: “Đang truyền dịch, đã ngủ rồi”
Tiền Phong gật gật đầu: “Cũng muộn rồi, em cũng nên về đi, ở đây cứ để anh lo. Em đến chăm sóc cho Nhạc Nhạc giúp anh” Hắn chưa nói bản thân mình cũng đã rất mệt mỏi, làm kiểm sát trưởng thành phố S này, một ngày làm việc mười mấy tiếng đồng hồ là chuyện bình thường.
Lúc này đã hơn hai giờ sáng, Tô Mộc Vũ nhớ mình còn có một buổi tiệc ngày mai phải tham gia liền ách giọng đáp ứng: “Vậy được”
Phía sau, hai tay Tiền Phong cắm trong túi, chỉ cười cười: “Nếu rảnh, nấu cho anh một bữa cơm, hai năm không ăn cơm em nấu, bổn thiếu gia đói đến phát gầy rồi đây, em phải chịu trách nhiệm đó!”
Tô Mộc Vũ trừng mắt nhưng đáy mắt lại chua xót, dùng sức gật đầu.
Hắn đứng sau lưng cô, không tiếng động mấp máy môi: Tiểu Vũ, anh yêu em.
Không ai nghe được, không ai thấy được, cũng không ai biết rõ bí mật này.
Tiền Phong nở nụ cười, cười tươi nở rộ trên đôi mắt hoa đào.
Thật ra hắn không vĩ đại yên lặng canh giữ bên cạnh, bảo vệ hạnh phúc của cô như vậy. Thế nhưng chỉ có hắn biết, hắn không sánh bằng Phong Kính, từ năng lực cho đến khả năng chống đối lại toàn gia tộc, bạn bè. Trên người hắn gánh vác chính là trách nhiệm của cả Tiền gia, hắn không bao giờ buông xuống được. Cho nên chỉ riêng một điểm này thôi, hắn cũng đã thua, huống chi, trong ánh mắt của cô, từ trước tới giờ cũng chỉ có một thân ảnh.
Vậy nên, hắn không cần nhiệt tình, chỉ đứng một bên ngắm nhìn mà thôi.
Ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, Tiền Phong mỉm cười, sau đó giơ cánh tay lên che ánh mắt. Nghĩ đến Phong Kính: Con mẹ nó, lão tử mới không vĩ đại như vậy, còn muốn giúp địch nhân làm hồng nương mai mối.
Thôi thì cứ để cho hắn ích kỷ một lần đi.
__________________________
Mưa bên ngoài không biết khi nào thì đã ngừng rơi, nơi nơi đều tràn ngập hương vị tươi mát, ngay cả không khí cũng lạnh hơn trước.
Tô Mộc Vũ tựa đầu trên cửa sổ thủy tinh, taxi chở về tận nhà.
Chu Hiểu Đồng vẫn còn đợi cô, chỉ dựa vào trên ghế sa lon mà ngủ, nước miếng chảy xuống từ khóe miệng giống như đang mơ thấy điều gì tốt đẹp lắm.
Tô Mộc Vũ thật hâm mộ cô ấy, cuộc sống đơn giản mà sạch sẽ. Cô cười cười, ôm một tấm chăn lông đắp lên người Chu Hiểu Đồng.
Lại nằm trên giường, đầu Tô Mộc Vũ rất đau nhưng không có một chút buồn ngủ.
Cô cứ nhắm mắt nằm đó, tâm không biết đã phiêu diêu tới nơi nào, mơ mơ hồ hồ đến tờ mờ sáng mới ngủ được, đến chín giờ liền bị Kiều Na đánh thức.
Trợn mắt, chỉ nghe tiếng Kiều Na thét chói tai: “Cái cặp mắt mèo này là sao đây hả? Làm sao chị có thể ra ngoài gặp người đây?”
Tô Mộc Vũ nhìn vào gương, quả nhiên nhìn thấy đôi mắt sưng húp của mình, thật sự không cách nào gặp người khác.
“Mộc Vũ, chị nói thật cho em biết đi, rốt cuộc chị làm sao vậy?” Kiều Na sống cùng cô hai năm, tất nhiên biết rõ Tô Mộc Vũ sẽ không bao giờ gục ngã trước những chuyện bình thường.
Tô Mộc Vũ chỉ cười trừ.
Kiều Na thấy cô không muốn nói, chỉ có thể thở dài, biết rõ cô luôn là con vịt chỉ biết ương bướng giấu diếm trong lòng thôi, tự mình nhốt mình vào đường cụt, thôi thì mặc cô tự ngã rồi tự đứng dậy vậy.
Để mặc Kiều Na dùng hết phấn đến kem đánh đánh quét quét cả buổi sáng mới miễn cưỡng che đi vành mắt đen thui kia.
Thật vất vả mới thay đồ trang điểm xong, mở cửa ra chỉ thấy Phương Thiệu Hoa nghiêm mặt đứng đó. Hắn nhìn thấy cô, ba bước cũng thành một bước chạy tới, nắm chặt lấy cổ tay Tô Mộc Vũ kéo ra ngoài: “Theo tôi!”
Kiều Na vội ngăn lại: “Anh làm gì thế? Mộc Vũ còn phải đi dự một buổi tiệc quan trọng nữa”
Phương Thiệu Hoa cười lạnh, châm chọc: “Tiệc? Có người bán mạng vì cô mà còn muốn đi dự tiệc à? Tô Mộc Vũ, không nghĩ tới cô tàn nhẫn ngoài sức tưởng tượng của tôi như vậy”
Phương Thiệu Hoa nói rất tàn ác, nhưng Tô Mộc Vũ vẫn nhanh chóng bắt được những từ ngữ mấu chốt trong đó.
Tô Mộc Vũ nhíu mày, hỏi: “Ý anh là sao?”
Phương Thiệu Hoa liếc cô một cái, cười lạnh: “Ý gì? Hắn muốn tự giết chết chính mình, là ý như vậy đó! Tô Mộc Vũ, tôi nói cho cô biết, cô sẽ phải hối hận. Phương Thiệu Hoa này thề, cô không hối hận, tôi sẽ không mang họ Phương!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.