Một cái tát hung hăng hướng đến Phong Kính.
Phong Kính thiếu chút nữa là không tránh kịp, nhanh chóng thụt lùi về phía sau từng bước, khó khăn lắm mới bắt được tay Tô Mộc Vũ.
Tô Mộc Vũ dùng sức cũng không rút tay về được. Cô cười lạnh, nói: “Phong thiếu, tay của anh đang làm cái gì thế?”
Phong Kính nhìn thấy Nhạc Nhạc đứng một góc đang hoảng sợ, hắn liền hiểu, cô là đang nghĩ hắn cố ý lợi dụng Nhạc Nhạc để lừa cô về đây.
Biết mình gây họa, Nhạc Nhạc méo miệng, nhanh chóng trốn đến một bên giả bộ vô tội.
Bảo mẫu nghe tiếng động, vội chạy đến “Tiểu thiếu gia của tôi, cuối cùng con cũng trở về, sáng nay tự nhiên lại chạy ra ngoài mà không nói tiếng nào, con biết làm mọi người lo lắng lắm không? Ông chủ đi khắp nơi tìm con đó có biết không? Mau đến đây để vú nhìn xem, có bị té hay không?”
Nhạc Nhạc hai tay vòng ra sau lưng, cảm thấy phi thường ủy khuất. Nó chỉ là muốn giúp ba tìm mẹ trở về thôi mà, tại sao lại không khen nó mà mẹ còn đánh ba vậy?
Phong Kính biết cô hiểu lầm, nắm lấy tay Tô Mộc Vũ, nói: “Nhạc Nhạc không phải do anh bảo nó đi” Trong lời nói còn có sự bất đắc dĩ.
Tô Mộc Vũ một chút cũng không tin. Một đứa trẻ mới hai tuổi làm sao có thể một mình tìm ra chỗ ở của cô được? Cô nhẹ nhếch khóe miệng, nói: “Tôi bây giờ không chút hứng thú với chuyện này nữa, mong Phong thiếu buông tay, chúng ta đã không còn bất cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-hang-ty-ta-thieu-xin-dung-cham/1252946/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.