Chương trước
Chương sau

Edit: Phi Phi
Beta: Dực
Phong Kính ngồi trong xe, nhìn vào phòng triển lãm đối diện, Tô Mộc Vũ khoác trên người chiếc áo có chút phong phanh đang tiễn một vị khách rời đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lạnh đến đỏ bừng, chóp mũi hồng hồng, không ngừng xoa xoa lòng bàn tay, ánh mắt vẫn trong suốt như trước.
Tiểu Hàn cũng nhìn vô cùng buồn chán, thầm nghĩ: Tô tiểu thư không cần phải tự vất vả như vậy, có Phong thiếu, muốn cái gì mà không có? Giống như bạn gái trước đây của Tiền thiếu và Phương thiếu, người nào mà không phải cả ngày cứ cuống cuồng lên đi mua sắm.
Mà Phong Kính nhìn thấy cô, vì mùa đông nên người qua đường cũng không nhiều, cô chờ trong chốc lát, không có khách tham quan liền tự quay đầu vào trong, cẩn thận sắp xếp từng kiện tác phẩm, chăm chú ngắm nhìn, học hỏi.
Đứng lâu một chút, cô lại khẽ bật cười, tay chà xát hai má cho ấm.
Căn bản không nhận thấy được, cách đó không xa, trong một chiếc xe, sắc mặt Phong Kính càng ngày càng đen.
Cho đến không khí trong xe nồng nặc mùi thuốc súng, Phong Kính rốt cục cũng mở cửa xe đi ra ngoài. Bên trong xe, Tiểu Hàn nhát gan vỗ thùm thụp lên ngực đang đập yếu ớt của mình. Làm hắn sợ muốn chết, tiếp tục như vậy nhất định sẽ chết sớm.
Tô Mộc Vũ đang đặt cẩn thận một món đồ gốm lên kệ, ôm lấy hai tay hà hơi.
Đột nhiên hai cánh tay to lớn từ phía sau giương tới, áp chặt cô trên chiếc kệ.
Đôi mắt Phong Kính mang theo sự lạnh nhạt, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cô, nói: “Cô muốn đi làm phải không? Bất cứ nơi nào cô nói ra, tôi lập tức đưa cô đi làm!”
Hắn bóp chặt chiếc cằm nhỏ lạnh lẽo của cô “Cũng chỉ mình cô để ý đến số tiền kia cô mượn của tôi, nói cho cô biết, tôi căn bản không đặt chúng trong mắt. Cô là của tôi, mọi thứ của cô đều là của tôi”
“Tôi biết” Tô Mộc Vũ cả kinh một chút, nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hờ hững mở miệng, đôi mắt trong suốt của cô tựa hồ long lanh một chút nước.
Cô biết, chỉ cần hắn mở miệng, cô nhất định có nhiều cơ hội tốt hơn, nhưng… “Tôi muốn tự mình cố gắng một lần, được không?”
Cô là một người phụ nữ, một người không có chút mạnh mẽ nào, thậm chí lại là một người phụ nữ cực kỳ yếu đuối và nhỏ bé trong cái xã hội này.
Cô học được một điều quan trọng qua cuộc hôn nhân trước kia: phụ nữ, không thể vĩnh viễn dựa vào phẩm chất, bởi vì dựa vào phẩm chất cũng giống như đi mua những sản phẩm trong siêu thị, luôn luôn có hạn sử dụng.
Cô biết coi như Phong Kính không nói, chỉ riêng gia đình của hắn cũng không dung cho sự tồn tại của cô, như vậy cứ coi như đoạn quan hệ này cuối cùng cũng mỗi người đi một ngả, cô hi vọng chính mình sẽ không chật vật như trước kia.
Rời khỏi hắn, cô còn có thể sống.
Đối với đôi mắt kiên trì của Tô Mộc Vũ, Phong Kính quả thật giận đến nói không nên lời: “Cô… Cô cho là mình thật tài giỏi sao?”
Phong Kính giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Được, tôi sẽ nhìn xem, cô có thể kiên trì bao lâu, đến lúc đó đừng trở về cầu xin tôi”. Dứt lời, hắn phẩy tay áo bỏ đi.
Hắn chưa từng thấy qua một người phụ nữ không biết phân biệt như vậy. Đem bản thân bức thành bộ dạng kia để cho ai xem? Hắn không hiểu, cô đang kiên trì vì cái gì?
Tô Mộc Vũ nhìn hắn lạnh lùng đóng cửa xe, chiếc xe xé gió mà đi, nhẹ nhàng mà dứt khoát.
Cô biết hành vi của mình ở trong mắt bọn họ không chỉ ngớ ngẩn mà còn tự làm khổ chính mình , rõ ràng có thể có cuộc sống an nhàn, vì sao cứ phải rước khổ về thân.
Nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, chỉ vì, bọn họ chưa từng đứng trong cùng một thế giới.
Bởi vì Tô Mộc Vũ lần đầu tiên bướng bỉnh chống lại, Phong Kính mấy ngày nay tính khí luôn thất thường. Tô Mộc Vũ rất cẩn thận hầu hạ hắn, thậm chí lúc hắn tắm rửa cũng chăm chú chà lưng cho hắn, lúc về đến nhà lập tức đưa đôi dép lê thoải mái, chủ động lấy lòng như vậy cũng chưa đủ.
Cô biết, đàn ông đều có chủ nghĩa của đàn ông, Phong Kính đặc biệt như vậy. Hắn trời sinh cao ngạo như một vị thần, mà cô chỉ là một phàm nhân nho nhỏ, chỉ cần một móng vuốt của con mèo giơ lên, hắn đương nhiên sẽ mất hứng.
Tô Mộc Vũ ôm Bàn Chải, nhìn cửa thư phòng đóng chặt, vuốt nhẹ bộ lông mềm mại của nó, trong lòng khẽ thở dài “Bàn Chải, mày xem, chú ấy lại nổi giận giống một đứa nhỏ rồi”
Bàn Chải giống như đồng ý, “Gâu gâu” một tiếng, thuận tiện hướng cánh cửa kia khinh bỉ một cái.
____________________________
Sau giờ học, Tô Mộc Vũ lại vội vàng chạy đến phòng triển lãm.
Từ lúc căng thẳng với Phong Kính, buổi chiều sau khi tan học Tiểu Hàn sẽ không tới đón cô, sau giờ học cô phải vội vàng chạy đến bến xe buýt, trên đường còn phải thay bộ đồng phục.
Đến nơi là vừa kịp giờ, ông chủ cũng có chút không vui, nhắc nhở cô lần sau nhất định phải đến sớm một chút.
Tô Mộc Vũ vội gật đầu, đứng trước cửa đón khách.
“Hoan nghênh quý khách, xin hỏi ngài muốn xem loại gốm sứ nào?” Tô Mộc Vũ hơi xoay người, phía sau xuất hiện một gương mặt mỉm cười ôn hòa.
Người nọ cũng không có lên tiếng, chỉ hai tay vòng trước ngực nhìn cô.
Tô Mộc Vũ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt trẻ tuổi, khoảng chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt anh tuấn, có chút tinh xảo của phái nữ, áo khoác sọc caro, bên trong là áo thun màu đỏ, là một người rất đường hoàng,
Người đàn ông càn rỡ đánh giá một lượt Tô Mộc Vũ, ánh mắt trần trụi, đầy vô lễ.
Hắn giơ tay lên, nâng lấy cằm Tô Mộc Vũ, tới gần cô nói: “Chậc chậc, bộ dáng cô, cũng đâu có gì kinh người nhỉ”
Lời nói vô lễ như vậy khiến Tô Mộc Vũ nhíu mày, phất tay hắn ra khỏi cằm mình, nói: “Nếu không muốn mua đồ gốm, xin anh rời khỏi, nơi này không chào đón anh”
Hắn làm như không nghe thấy, ánh mắt ngược lại càng ngày càng càn rỡ, cặp mắt gương mặt xinh đẹp tiến thẳng đến trước mặt Tô Mộc Vũ, khoảng cách gần đến như là muốn hôn cô, khóe miệng trào phúng: “Anh trai kia của tôi thế nào lại nhìn trúng một loại hàng như cô, thật đúng là khiến tôi ngạc nhiên”
Tô Mộc Vũ nghe được câu này, chợt mở to hai mắt, là em trai Phong Kính? Cô nghe Tiền Phong nói qua, người này gọi Phong Nghi. Mẹ của hắn, là người tạo thành tấm bi kịch cho cả đời mẹ Phong Kính.
Tô Mộc Vũ nghĩ đến điều này, càng không có hảo cảm với hắn, chán ghét nói: “Mời anh lập tức rời đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát”
Phong Nghi vuốt trán, bỗng nhiên cười rộ lên: “Anh trai tôi cho cô bao nhiêu tiền? Anh ta bỏ ra bao nhiêu để bao cô đấy? Nói đi, tôi cho cô gấp hai, gấp ba, không thì gấp mười cũng được”
Tô Mộc Vũ nhìn hắn, quả thực muốn cười, cô mở miệng nói: “Một triệu, anh có sao?”
Phong Nghi không nghĩ tới cô lại dám đứng trước mặt hắn nói lớn như vậy, cũng thấy quái lạ một chút, sau đó lại cười rộ lên: “Thì ra là một cây ớt nhỏ”. Trước khi đi, hắn còn cố ý lưu lại một câu “Tô Mộc Vũ phải không? Tôi… nhớ kỹ cô”
Câu nói sau cùng, như là vọng về từ nơi âm u.
Tô Mộc Vũ cau mày nhìn hắn tiêu sái rời khỏi: Người tên Phong Nghi này, rốt cuộc là tới nơi này để làm gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.