Chương trước
Chương sau
Lãnh Thiên Dục đóng nắp chiếc hộp lại, chăm chú nhìn Thượng Quan Tuyền, đôi mắt thâm thúy dường như muốn xuyên thấu nội tâm cô.

- Dục, thật ra... anh đừng trách em, em...

- Sao em không đưa nó cho Niếp Ngân?

Lãnh Thiên Dục ngắt lời Thượng Quan Tuyền, ngón tay hắn khẽ vuốt ve gương mặt cô.

Thượng Quan Tuyền cụp hai hàng lông mi hơi run run xuống, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định vang lên:

- Thiên Hi từng nói với em con chip này quan trọng với Lãnh gia như thế nào cho nên em không thể giao nó cho Niếp Ngân...

Nói tới đây cô liền ngước mắt lên, đôi mắt to tròn đẹp long lanh nhìn Lãnh Thiên Dục rồi nói tiếp:

- Dục, anh biết không, khi cầm trong tay con chip này, em rất mâu thuẫn.Nếu trả con chip cho anh thì em sẽ phản bội lại Niếp Ngân, phản bội tổchức BABY-M, nhưng nếu đưa con chip cho Niếp Ngân thì em biết rõ anh sẽbị hại. Lúc đó em rất khó xử, tuy sau này Niếp Ngân quyết định từ bỏnhiệm vụ con chip nhưng em cũng không thể phản bội Niếp Ngân được. Dục,tha thứ cho em...

Ngay sau đó, cả người cô bị Lãnh Thiên Dục ôm chặt vào trong ngực.

- Tuyền, cho tới bây giờ anh chưa hề trách em!

Hắn nói lời từ tận đáy lòng, chính vì yêu nhau nên mới có thể ung dung đối mặt với mọi chuyện.

- Đúng như lời Thiên Hi nói với em, con chip này rất quan trọng. Tuy nónhỏ nhưng lại chưa toàn bộ kế hoạch phân bổ nhiên liệu và những nghiêncứu phát triển khoa học kỹ thuật mới nhất trên thế giới. Có nó tức làtập đoàn Lãnh thị sẽ nắm trong tay nguồn dự trữ tài nguyên mới nhất củathế giới, chuyện này có liên quan trực tiếp đến tương lai sau này. Nhưng điều quan trọng hơn là... con chip này là lúc cha anh còn sống đã dàycông nghiên cứu cho nên con chip này là di vật cuối cùng của ông!

Lãnh Thiên Dục chậm rãi nói lên ý nghĩa của con chip cho Thượng Quan Tuyền, sau đó hắn nhẹ nhàng cười rồi nói:

- Nhưng, con chip này còn có một chức năng khác nữa!

- Chức năng khác! Là gì vậy?

Thượng Quan Tuyền hơi nhíu mày, cô không nghĩ ra.

Lãnh Thiên Dục cúi người hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói:

- Nếu không phải vì nhiệm vụ con chip thì chúng ta không thể có cơ hộiphát triển tình cảm được. Cho nên anh mới nói, con chip này chính làthần tình yêu của chúng ta!

Thượng Quan Tuyền nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ ửng, cô cảm động...

- Dục, chẳng lẽ anh không hề trách em ư? Hơn nữa anh biết rõ con chip nằm trong tay em, sao anh lại không nói gì? – Cô không hiểu.

Con chip này rất quan trọng với Lãnh Thiên Dục, đáng lẽ hắn phải sốt ruột mới đúng, tại sao lại cứ “ôm cây đợi thỏ” vậy?

Lãnh Thiên Dục cúi người cười rồi mở miệng nói:

- Chính vì em đang giữ nó nên anh mới yên tâm như thế, nhưng mà...

Giọng nói của hắn trầm thấp như đá tảng, nặng nề áp bức lòng người: “Anh thà để em giao nó cho Niếp Ngân còn hơn!”

- Sao lại thế? Anh biết rõ Niếp Ngân không có hứng thú với con chip này,sao anh lại giao nó cho anh ấy? – Thượng Quan Tuyền giật mình nhìn LãnhThiên Dục, nhắc nhở hắn.

Lãnh Thiên Dục nhìn Thượng Quan Tuyền, đôi mắt ánh lên tia đau lòng. Lát sau, hắn cất giọng khàn khàn:

- Nếu em giao con chip cho Niếp Ngân thì anh có thể không từ thủ đoạn đểđoạt lại, nhưng chính vì nó ở trong tay em nên anh mới không làm gì cả,anh sợ em sẽ khó xử!

Hắn chỉ nói vài câu ngắn gọn nhưng những lời ấy cực kì thấu tình đạt lý, giống như lời thủ thỉ của người yêu, nhẹnhàng len lỏi với nơi sâu nhất trong cõi lòng Thượng Quan Tuyền khiến cô rung động.

- Dục... – Đôi mắt đẹp của cô hơi rưng rưng, sau đó cô bổ nhào vào lòng hắn.

Tình yêu nồng đậm như ngọn lửa thiêu đốt hai trái tim, một người đàn ông như vậy sao cô có thể không yêu được chứ!

***

Đêm bắc cực, ngồi trong khoang xe, Thượng Quan Tuyền lặng lẽ tựa người vàoLãnh Thiên Dục, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rõ dưới ánh trăng.

- Dục, đêm nay thật sự sẽ thấy sao?

Cô hỏi rồi nhìn không hề chớp mắt ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, có thể thấy cô đang sốt ruột.

- Tuyền, em đừng sốt ruột như vậy, khi nào cực quang xuất hiện thì em sẽthấy thôi! – Lãnh Thiên Dục buồn cười nhìn vẻ sốt ruột của Thượng QuanTuyền.

- Nhưng em sợ nó chỉ diễn ra trong nháy mắt rồi biến mất, em không kịp nhìn! – Thượng Quan Tuyền cất giọng đầy trẻ con.

Cô đã đợi một lúc lâu, mục đích là vì muốn xem cực quang, đây cũng là nguyện vọng từ nhỏ của cô.

Nghe nói cực quang ở bắc cực là đẹp nhất, cô từng đọc một quyển sách miêu tả về cực quang cực kì rõ nét.

“Ánh sáng của cực quang vận động biến hóa như ma thuật của thiên nhiên, bầutrời như một sân khấu rộng lớn, ánh sáng biến hóa không ngừng cả ngànkilomet, thậm chí có cả cực quang kéo dài cả vạn kilomet...”

Côkhông thể tưởng tượng được khung cảnh tuyệt đẹp ấy, vì trong thế giớicủa cô, từ nhỏ đến giờ chỉ có giết người và máu tanh, cô không biết sẽcó một ngày mình yên lặng ngồi ngắm cực quang thì sẽ có cảm giác gì,cũng không biết bản thân có cơ hội được chứng kiến cảnh tượng ấy haykhông cho nên cô mơ ước được ngắm cực quang ở bắc cực, đó như một giấcmơ xa vời với cô.

Nhưng hôm nay Lãnh Thiên Dục không chỉ tổ chứchôn lễ ở bắc cực cho cô mà còn cố ý ở lại một đêm vì muốn cho cô xem cực quang. Cảm giác giấc mơ sắp được thực hiện khiến cô cảm thấy cực kì xúc động và hạnh phúc.

Tuy rằng đang là mùa hạ ở bắc cực nhưng sau khi mặt trời lặn thì nhiệt độvẫn xuống cực kì thấp. Bọn họ không thể ở lại quá lâu cho nên đêm nayđược coi là đêm duy nhất!

Lãnh Thiên Dục cong môi lên cười rồi nói:

- Nhiều lúc cực quang chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn như pháo hoavậy, chỉ thoáng vụt lên trong không trung rồi biến mất không còn thấytăm hơi, nhưng… hôm nay là ngày kết hôn của chúng ta, ông Trời sẽ đápứng nguyện vọng của em!

Thượng Quan Tuyền không còn nhẫn nại nữa: “Chỉ là lý luận suông!”

Thấy bộ dạng lo được lo mất của cô, Lãnh Thiên Dục quyết định không đùa cô nữa, hắn ôm chặt lấy cô rồi nhẹ giọng nói:

- Em yên tâm, thời tiết bây giờ rất thích hợp để ngắm cực quang. Cựcquang đúng là có lúc xuất hiện trong thời gian ngắn nhưng hôm này trờitrong xanh như vậy, chắc chắn cực quang sẽ diễn ra lâu hơn!

- Lâu thế nào?

Thượng Quan Tuyền vui mừng mở tròn mắt, vội vàng hỏi Lãnh Thiên Dục:

- Thật không? Trời ơi, nếu đúng như vậy thì hay quá!

- Đương nhiên rồi!

Tâm trạng của Lãnh Thiên Dục bị sự vui mừng của cô lây lan sang, ý cười lan vào tận đôi mắt hắn:

- Không chỉ có vậy, hình dạng của cực quang cũng thay đổi theo từng mùa,có lúc nó như một dải băng, có khi lại như pháo hoa nổ tung trên trời,nhiều lúc lại muôn màu muôn vẻ!

- Không biết đêm nay chúng ta sẽ thấy cực quang như thế nào?

Thượng Quan Tuyền vội vã hỏi. Trời ơi, chỉ cần tưởng tượng ra vô vàn ánh sángmuôn màu muôn sắc biến hóa trên bầu trời thôi đã đủ khiến cô hưng phấnrồi.

Lãnh Thiên Dục cười nói: “Chỉ mong đêm nay chúng ta có thể thấy cực quang rực rỡ!”

Thượng Quan Tuyền nghe vậy liền ngồi im cầu nguyện, cô cầu nguyện bản thân cóthể được nhìn thấy cảnh tượng khó quên nhất trong cuộc đời.

Bầutrời đêm tối thăm thẳm, bốn phía cực kì yên tĩnh, dường như có thể ngheđược âm thanh của nước đang đóng băng ở dòng sông băng cách đó không xa, cũng có thể nghe được cả tiếng nước nhỏ giọt tí tách, thậm chí còn nghe được âm thanh của những loài động vật nhỏ đang đi kiếm ăn trong đêm…

Tất cả những âm thanh đó đều hết sức chân thật, dường như đang nói với conngười rằng đây chính là âm thanh của Mẹ thiên nhiên. Không còn sự xa hoa trụy lạc khi thành phố về đêm, không còn những tiếng ồn ào huyên náo, ở đây chỉ có bầu không khí thanh thuần nhất, ánh sáng của cực quang cũngthay thế ánh đèn ne-ong ở thành thị.

Sinh mệnh dường như đang thăng hoa cùng sự yên tĩnh nơi đây…

Ánh mắt Thượng Quan Tuyền lóe sáng như những vì sao trên trời trong đêm tối.

- Tuyền, em có muốn nghỉ ngơi chút không, khi nào cực quang xuất hiện thì anh sẽ gọi em dậy.

Lãnh Thiên Dục khuyên cô, dù sao hiện giờ cô cũng đang mang thai, không nên thức quá khuya.

Thượng Quan Tuyền tựa đầu vào vai hắn, ngáp một cái rồi nói:

- Không, em không ngủ đâu, em muốn được tận mắt nhìn thấy lúc cực quang xuất hiện.

Lãnh Thiên Dục bất đắc dĩ lắc đầu…

Tuy bây giờ cô ngoan ngoãn nghe lời hắn nhưng đôi khi lại rất bướng bỉnhkhiến hắn chẳng biết phải làm thế nào, cho nên khuyên đi khuyên lại thìhắn vẫn chỉ có thể ở lại bên cạnh che chở cho cô.

Thời gian từnggiây từng phút qua đi, lúc Thượng Quan Tuyền đang thất vọng vì lo rằngsẽ không thấy gì thì đúng lúc này, phía đường chân trời đột nhiên xảy ra biến hóa…

Trong màn đêm đen đặc đột nhiên có tia sáng lóe lên,ngay sau đó tia sáng này nối tiếp tia sáng kia nhẹ nhàng bay bổng trênbầu trời, thoắt sáng thoắt tối.

Ngay sau đó là hàng loạt tia sáng có màu hồng, lam, lục, những tia sáng bốn màu dần dần hiện lên, đẹp đến động lòng người.

- Cực quang… cực quang kìa…

Giọng nói của Thượng Quan Tuyền đầy kích động, cô hoàn toàn sững sờ trước cảnh tượng tuyệt đẹp trước mắt.

Lãnh Thiên Dục cũng nhìn lên bầu trời, đúng là rất đẹp, đúng là không bõ công khi chờ đợi cảnh tượng thần kỳ này.

Sắc thái của cực quang bắt đầu trở nên biến hóa cực kì rực rỡ, từng tiasáng lóe lên liên tiếp nhau, những tia sáng màu trắng bạc như những loại bông gòn đọng mãi trên bầu trời phát ra thứ ánh sáng dị thường, làm lumờ cả ánh trăng sáng. Chúng chiếu sáng cả bầu trời đêm rồi trong nháymắt lại trở thành những sắc màu nhẹ nhàng, sự thay đổi liên tiếp nhaunơi chân trời xa xa.

Rốt cuộc Thượng Quan Tuyền cũng không ngồi yên được nữa, cô chẳng nói nhiều lời, hưng phấn mở cửa xe ra, hoàn toàn chìm đắm ngắm nhìn bầu trời đêmkì ảo.

Những tia sáng rực rỡ chiếu rọi xuống người cô. Cực quangtrên màn đêm bắt đầu dần dần thay đổi, những tia sáng lóe lên trong mắtcô thật đẹp nhưng những ánh lửa bập bùng, lúc nhạt lúc đậm khiến cô liên tưởng đến những ly rượu cocktail đủ màu sắc sặc sỡ hòa quyện vào nhau.

- Dục… anh xem đi, đẹp quá!

Cô chỉ về phía đường chân trời, vui mừng như một đứa trẻ, giọng nói cô trong veo như tiếng chuông ngân vang trong bầu trời đêm.

Lãnh Thiên Dục khoác áo khoác lên người cô rồi ôm cô từ sau lưng, cùng côchiêm ngưỡng cảnh đẹp trước mắt, cùng chia sẻ niềm vui mừng với cô.

Hai người tạo thành một bức tranh hoàn mỹ giữa bầu trời đêm, khi những tiasáng cực quang hạ xuống, bầu không khí lúc này đẹp như một bức tranh sơn dầu.

- Tuyền, thích không? – Lãnh Thiên Dục nhẹ giọng nói bên tai cô.

- Có, em rất thích, thật đẹp quá!

Thượng Quan Tuyền vui mừng nhìn cực quang không ngừng thay đổi trên bầu trời,khuôn mặt tuyệt mỹ của cô rạng ngời càng khiến lòng người rung động.

- Đúng vậy, cực kì đẹp, sự xinh đẹp khiến anh phải rung động!

Đôi mắt Lãnh Thiên Dục lóe sáng nhìn Thượng Quan Tuyền, thì thầm cất giọngđầy ngụ ý. Cực quang tuy đẹp nhưng ngắm nhìn khuôn mặt của Thượng QuanTuyền thì trong lòng hắn, cô mới là thứ bảo bối quý giá nhất.

Hắn ôm chặt lấy cô, hít thở mùi hương thơm ngát dịu nhẹ trên người cô. Lãnh Thiên Dục chưa từng cảm thấy thoải mái như bây giờ, lúc này, hắn cảmgiác như trên đời này chỉ có một mình hắn và Tuyền!

Nửa năm sau…

Ngày dự tính sinh của Thượng Quan Tuyền đang đến gần. Mấy tháng nay, ngườicăng thẳng nhất chính là Lãnh Thiên Dục. Để có thể trở thành người có đủ tư cách để làm một ông bố chân chính, hắn không ngại đến gặp Lăng Thiếu Đường để học hỏi kinh nghiệm vì trong bốn người bọn họ thì chỉ có LăngThiếu Đường là người đã làm bố trẻ con.

Trong phòng tổng giám đốc ở tập đoàn Lăng thị, Lãnh Thiên Dục mặt mày đen ngòm nhìn Lăng Thiếu Đường đang cười ngặt nghẽo…

Mãi lâu sau, hắn oán hận, cắn răng nói một câu: “Lăng Thiếu Đường, cậu cười đủ chưa?”

Có phải cậu ta dạo gần đây hay gặp Cung Quý Dương nên mới nhiễm thói xấukhông? Hắn chỉ đến hỏi kinh nghiệm thôi, đâu cần phải cười đến mức đấychứ!

Lăng Thiếu Đường mãi mới ngừng cười, hắng giọng một cái rồimở miệng chế nhạo: “Thiên Dục, để tớ cười xong đã rồi mới giúp cậuđược!”

- Có gì mà buồn cười? Cậu chưa từng trải qua giai đoạn này à? – Lãnh Thiên Dục lạnh mặt nói.

Dù biết là đến đây thì sẽ bị cười nhưng hắn không thể cứ giao Thượng QuanTuyền cho bác sĩ được, hắn phải dành nhiều thời gian để chăm sóc cô.

- Được rồi, đừng giận nữa. Tớ chỉ cảm thấy ngài lão đại đây khi ở nhà cómột bộ mặt hoàn toàn khác khiến tớ cảm động quá. Nhưng mà cậu yên tâm,có tớ giúp cậu thì chắc chắn không có vấn đề gì cả.

Lăng Thiếu Đường đưa ly rượu đỏ cho hắn rồi vỗ lên vai hắn mấy cái.

- Thiên Dục, cậu phải biết rằng chăm sóc cho vợ mang thai là một chuyện cực kì hạnh phúc! – Lăng Thiếu Đường lên tiếng.

Lãnh Thiên Dục hừ lạnh một tiếng, bất mãn nhíu mày: “Tớ chỉ quan tâm đếnThượng Quan Tuyền, còn những người phụ nữ khác mang thai thì chả có hứng thú!”. Sao cậu ta lại ăn nói chả đâu ra đâu thế này?

Lăng Thiếu Đường trợn tròn mắt… Trời ạ, sắp làm bố trẻ con rồi mà tính tình vẫn còn lạnh như băng!

- Được rồi, Thiên Dục, tớ cam đoan sau khi học hỏi tớ xong thì cậu sẽ cóđủ tư cách để làm một ông bố tuyệt vời. Nhưng mà tớ muốn thu phí cố vấn, phí giảng bài và tiền mua sách vở!

Anh ta nở nụ cười gian, nhàn nhã lên tiếng.

- Phí cố vấn, phí giảng bài và tiền sách vở?

Lãnh Thiên Dục nhíu mày: “Gần đây tớ có thấy cổ phiếu của Lăng thị sụt giảm đi đâu?”

Ngụ ý chính là… cậu điên rồi à?

Lăng Thiếu Đường chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt khác thường của Lãnh Thiên Dục, anh ta uống một ngụm rượu rồi nói:

- Cậu cũng thấy đấy, tớ phải rất nỗ lực chăm sóc Kỳ Hinh thì cô ấy mớisinh ra hai đứa con khỏe mạnh cho tớ, tớ có bí quyết riêng…

- Được, cậu nói đi!

Lãnh Thiên Dục lập tức đồng ý. Hai đứa con của Lăng Thiếu Đường cực kì thông minh, xem ra cậu ta có bí quyết thật.

Lăng Thiếu Đường cười tủm tỉm nhìn Lãnh Thiên Dục rồi ấn nút gọi điện thoại…

- Lăng tiên sinh, có chuyện gì ạ? – Thư kí ở đầu kia điện thoại lên tiếng hỏi.

- Đưa đồ cho Lãnh tiên sinh vào đây! – Lăng Thiếu Đường ra lệnh.

- Vâng, Lăng tiên sinh!

Lãnh Thiên Dục uống một ngụm rượu rồi hỏi: “Cái gì vậy?” die✲nda✲nlequ»ydon

- Tớ đã thu tiền sách vở thì đương nhiên là phải có giáo trình rồi! – Lăng Thiếu Đường cực kì tự đắc.

Không bao lâu sau, thư kí gõ cửa rồi cầm một thùng toàn sách là sách đi vào.

- Đây là…

Lãnh Thiên Dục nghi ngờ, đây là “giáo trình” mà cậu ta nhắc tới?

Lăng Thiếu Đường mở chiếc thùng ra, bên trong toàn là sách dành cho phụ nữ mang thai và cách chăm sóc trẻ nhỏ. Anh ta cười nói:

- Tất cả chỗ sách này tớ đều đọc hết rồi, thuộc lòng tất cả nội dung trong đó!

- Nhiều vậy cơ à? – Lãnh Thiên Dục không khỏi bội phục dụng tâm của Lăng Thiếu Đường.

- Yên tâm, tớ dám khẳng định cậu yêu vợ như thế, đọc hết đống này chẳng là gì cả! – Lăng Thiếu Đường nói.

Anh ta không nghi ngờ gì cả, chắc chắn Lãnh Thiên Dục có thể làm được. Từthái độ và cách đối xử của cậu ta với Thượng Quan Tuyền thì có thể thấycậu ta yêu chiều cô ấy đến mức nào. Đôi khi Lăng Thiếu Đường còn nghingờ liệu có phải kiếp trước hai người là cha con với nhau hay không nữa, cậu ta đối xử với Thượng Quan Tuyền nhiều lúc giống hệt như người chađang chiều chuộng con gái.

Không biết đến lúc Thượng Quan Tuyền sinh con thì Lãnh Thiên Dục sẽ chiều con đến mức nào!

Lãnh Thiên Dục nhìn đống sách vở rồi nhớ đến nụ cười của Thượng Quan Tuyền, hắn liền có động lực, lập tức đứng lên.

- À, đúng rồi, Thiên Dục, cậu xem xong thì nhớ trả lại sách cho tớ! – Lăng Thiếu Đường không quên nhắc nhở một câu.

Lãnh Thiên Dục không hiểu liền nhíu mày: “Trả lại? Có nhầm không đấy, tớ trả tiền rồi mà!”

Cậu ta đang định lừa đảo đấy à?

Lăng Thiếu Đường cười nói: “Tớ chỉ cho cậu thuê thôi, vì… tớ còn muốn dựavào cái này để kiếm tiền từ Quý Dương và Ngạn Tước. Tớ phát hiện ra đâylà phương pháp cực kì có lợi nhuận!”

Lãnh Thiên Dục khóc thét trong lòng, bắt đầu lo lắng cho tương lai của Cung Quý Dương và Hoàng Phủ Ngạn Tước.

***

Bóng đêm vừa buông xuống, sau khi ăn xong bữa tối, Thượng Quan Tuyền vui vẻngồi xem hoạt hình, vừa xem vừa ăn khoai tây chiên. Tuy bụng đã lớn,hoạt động không linh hoạt như trước nhưng cô vẫn có cách để tìm kiếmniềm vui cho bản thân.

Lúc này, Lãnh Thiên Dục cầm một ly sữa tới, thấy trong miệng cô toàn làkhoai tây chiên, hắn lắc đầu cười rồi bước lên, giật lấy túi đồ ăn vặtcô đang cầm.

- Này…

Thượng Quan Tuyền đang ăn đột nhiên bị giật lấy liền bất mãn, khi ngẩng đầu nhìn thấy Lãnh Thiên Dục, cô liền lè lưỡi.

- Dục…

Biểu cảm của cô trở nên cực kì vô tội.

- Tuyền, không phải anh đã bảo em rồi à? Giờ em không nên ăn những đồ chứa nhiều dầu mỡ!

Lãnh Thiên Dục vừa nói vừa ném gói khoai tây chiên vào thùng rác.

- Ấy…

Ánh mắtThượng Quan Tuyền cũng “bay” theo gói khoai tây chiên vào trong thùngrác, nhìn món ăn vặt yêu thích của mình bị mất đi, khuôn mặt nhỏ nhắncủa cô xị xuống.

- Mang thai chẳng có gì hay cả, muốn ăn gì cũngkhông được ăn, thật ra có phải em muốn ăn đâu, là con muốn ăn đấy chứ! – Cô bất mãn kháng nghị.

Từ sau khi kết hôn, Lãnh Thiên Dục chămsóc cô như chăm sóc một đứa trẻ nhỏ, cô ăn gì, mặc gì hắn cũng quản hết. Hắn chẳng đáng yêu như lúc trước khi kết hôn gì cả, bây giờ giống kẻchuyên chế bá đạo hơn.

Lãnh Thiên Dục thấy cô như vậy liền xoa đầu cô, thấp giọng cười nói:

- Tuyền, anh nghĩ là con trai thích uống sữa hơn. Nào, em uống đi!

Nói xong, hắn đưa cốc sữa cho cô.

- Không…

Thượng Quan Tuyền lùi về phía sau, lấy tay bịt mũi lại…

- Em không uống cái này đâu, mấy tháng rồi anh với dì Trần toàn bắt em ăn mấy thứ đồ bổ dưỡng, em không thích uống sữa đâu!

Cô sợ hãi nhìn cốc sữa trong tay Lãnh Thiên Dục, dường như đang nhìn thấy một con mãnh thú.

Lãnh Thiên Dục bất đắc dĩ lắc đầu, hôm nào cũng phải “trình diễn” tiết mụcnày một lần, chỉ là bảo cô uống sữa trước khi đi ngủ thôi mà, đâu bắt cô uống thuốc độc đâu cơ chứ!

- Tuyền, ngoan, em uống sữa thì con mới khỏe mạnh được!

Lãnh Thiên Dục vừa dỗ vừa lừa, nhẹ nhàng kéo Thượng Quan Tuyền.

- Không đâu! Ông xã à…

Thượng Quan Tuyền bắt đầu ra “đòn sát chiêu”, cô bày ra vẻ mặt đáng thương tội nghiệp, cố ý làm nũng:

- Sữa khó uống lắm, mọi người đều bảo phụ nữ có thai muốn ăn gì là do con trong bụng muốn ăn cái đó. Em không thích sữa tươi nên chắc chắn concũng không thích uống!

- Không được, thứ này tốt cho cả em và con! – Lãnh Thiên Dục kiên định, không có ý định thương lượng với cô.

- Hừ!

Thượng Quan Tuyền dỗi, không thèm nhìn hắn nữa. Cô tức giận, cầm điều khiển rồi chuyển kênh liên tục.

Thấy tính tình trẻ con của cô, khuôn mặt cương nghị của Lãnh Thiên Dục dịudàng đi nhiều. Hắn lại ngồi xuống cạnh cô, cầm điều khiển bỏ sang mộtbên rồi yêu chiều nói:

- Tuyền, em phải làm gương cho con chứ.Như vậy đi, chỉ cần em ngoan ngoãn uống hết cốc sữa này thì anh sẽthưởng cho em, được không?

- Thưởng gì...

Thượng Quan Tuyền nghe xong, mắt sáng lên, cô vội vã hỏi: “Phần thưởng đâu?”

Lãnh Thiên Dục cười nói: “Tạm thời giữ bí mật, em uống đi rồi anh nói!”

Thượng Quan Tuyền cẩn thận nhìn hắn, có vẻ như hắn không nói dối nên cô gậtđầu, bất đắc dĩ nhắm tịt mắt lại, bịt mũi rồi uống một hơi hết cốc sữa.

- Cô bé, làm gì có ai uống sữa như em chứ! – Lãnh Thiên Dục buồn cười, lau sữa bên khóe miệng cô.

Thượng Quan Tuyền vênh khuôn mặt nhỏ nhắn lên, kiêu ngạo nói: “Anh không biếtà, đây là công phu gia truyền khi uống sữa của em đấy! Đúng rồi, phầnthưởng đâu?”. Cô vẫn không quên.

Lãnh Thiên Dục véo nhẹ mũi cô rồi nói: “Nhắm mắt lại!”

- Còn thần bí như vậy cơ à!

Thượng Quan Tuyền vui mừng nhắm mắt lại, không biết hắn sẽ thưởng cho cô cái gì.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy vui thích, hàng lông mi dài cong vút cùng gò má trắng mịn tạo nên dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, đôi môi đỏhồng như cánh hoa hơi hé mở của cô, hắn không kìm lòng được liền cúi đầu xuống, thì thầm bên tai cô:

- Giờ anh thưởng cho em...

Nói xong, hắn hơi ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống, sau đó hôn lên đôi môi đỏ hồng ấy...

Nụ hôn lúc đầu thì dịu dàng lo lắng như dần chuyển sang nồng nhiệt...

Đầu lưỡi bá đạo của hắn mang theo sự hấp dẫn trí mạng như muốn hưởng thụ sự tươi ngọt và thơm mát của cô, dần dần từ khiêu khích bắt đầu chuyểnsang hoàn toàn nắm giữ lấy, hắn càng ngày càng nồng nhiệt hôn đôi môimềm mại của cô.

Cơ thể Thượng Quan Tuyền dường như tan ra tronglòng hắn, bàn tay mềm mại của cô vô thức ôm lấy cổ hắn, dịu dàng đáp lại nụ hôn ấy.

Dần dần Lãnh Thiên Dục trượt môi xuống hôn lên phầnxương quai xanh của cô, bàn tay to thuần thục đặt lên phần thắt lưng cô, sau đó trượt vào trong quần áo cô, phủ lên nơi căng tròn của cô, vuốtve trêu đùa.

- Dục...

Thượng Quan Tuyền thở gấp. Cô là vợcủa hắn, hắn muốn cô là chuyện đương nhiên. Nhưng Lãnh Thiên Dục sợ sựđiên cuồng của mình sẽ làm hại đến con nên lúc nào cũng cấm trụ dục vọng của bản thân.

Nhưng lúc này hắn hoàn toàn bị cơ thể mềm mại của Thượng Quan Tuyền dụ dỗ, nụ hôn từ nhẹ nhàng bắt đầu trở nên điên cuồng.

Dần dần, đôi mắt thâm thúy của hắn tối đi, nụ hôn dần trở nên ướt át. Hắn vùi đầu vào nơi đẫy đà của cô khiến cô thở hổn hển...

Hơi thở nóng bỏng phả vào làn da mẫn cảm của cô khiến Thượng Quan Tuyền run rẩy thở dốc.

Rốt cuộc Lãnh Thiên Dục cũng không kìm nén được nữa, hắn há miệng ngập lấyhơn nửa bầu ngực của cô, đầu lưỡi như trêu đùa cô. Loại cảm giác vừa têdại vừa ngưa ngứa này khiến Thượng Quan Tuyền không nhịn được phải phátra tiếng rên rỉ.

- Dục...

Giọng nói của cô dồn dập, bầu ngực lên xuống đều đều càng khiến dục vọng trong Lãnh Thiên Dục tăng lên.

- Tuyền, em đúng là tiểu yêu tinh...

Đôi mắt Lãnh Thiên Dục u ám hẳn đi, dục vọng quen thuộc khiến hắn dần mất hết lý trí...

Nhưng đúng lúc hai người đang chìm nổi thì cơn đau bụng nhói lên khiến Thượng Quan Tuyền thở hổn hển...

- A... Dục, đau... đau quá...

Vẻ mặt Thượng Quan Tuyền nhăn lại đầy đau đớn, chỉ trong một thời gian ngắn mà trán cô vã cả mồ hôi.

Lãnh Thiên Dục kinh hãi, lập tức hiểu rõ tại sao lại vậy. Hắn vội mở cửaphòng, giọng nói đầy sốt ruột vang vọng khắp Lãnh gia...

- Dì Trần... Dì Trần... mau chuẩn bị xe, Tuyền sắp sinh rồi!

Sau khi hô xong, hắn liền chạy lại bên cạnh Thượng Quan Tuyền, sửa sang lại quần áo hỗn độn của cô rồi nhanh chóng lấy khăn mặt ấm lau mồ hôi trêntrán cô.

Không bao lâu sau, biệt thự Lãnh gia ồn ào hẳn lên, tất cả người làm trong Lãnh gia lập tức chạy ngược chạy xuôi.

- Dục, em đau quá...

Cơn đau bụng khi sinh khiến Thượng Quan Tuyền sợ đến mức mất đi tri giác,cô nắm chặt tay Lãnh Thiên Dục, đầu ngón tay như muốn đâm thủng lòng bàn tay hắn.

- Tuyền, đừng sợ, xe đã chuẩn bị xong rồi, giờ chúng ta sẽ đến bệnh viện.

Lãnh Thiên Dục ôm Thượng Quan Tuyền đi xuống dưới tầng.

Dì Trần đã chuẩn bị xong mọi thứ, mau chóng mở cửa cho Lãnh Thiên Dục. Tài xế cũng đã chờ sẵn trong xe, người làm cũng tiến lên hỗ trợ.

Nhất thời, toàn bộ biệt thự Lãnh gia ồn ào cả lên.

- Anh cả... Tuyền...

Lãnh Thiên Hi và Bùi Vận Nhi tỉnh dậy. Hai người hốt hoảng tiến lên nhìn sắc mặt tái nhợt của Thượng Quan Tuyền. Lãnh Thiên Hi sốt ruột:

- Trời ơi, có phải Tiểu Tuyền sắp sinh rồi không?

Bùi Vận Nhi chẳng còn quan tâm được nhiều như vậy, cô vội đắp một chiếc chăn mỏng lên người Thượng Quan Tuyền.

- Thiên Hi, em gọi điện cho bệnh viện đi! – Lãnh Thiên Dục vội vàng nói.

- Anh cả, anh yên tâm đi, mọi người mau lên, em sẽ sắp xếp người túc trực ở bệnh viện rồi, em và Vận Nhi sẽ theo sau! – Lãnh Thiên Hi vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi.

Chiếc xe phi như gió bão đến bệnh việncủa Lãnh Thiên Hi. Không hổ là bệnh viện của nhà giàu, sau khi chiếc xeđỗ lại, nhóm nhân viên cứu hộ của bệnh viện đã ngay lập tức chuẩn bị mọi thứ để đón Thượng Quan Tuyền.

- Dục...

Thanh âm của Thượng Quan Tuyền rất mỏng manh, cô giơ tay nắm chặt lấy tay Lãnh Thiên Dục.

- Anh ở đây, đừng sợ, ngoan!

Lãnh Thiên Dục cũng bước nhanh theo nhân viên cứu hộ, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô để tạo thêm động lực cho cô.

Tóc Thượng Quan Tuyền ướt rượt mồ hôi, cơn quặn đau khiến cả người cô run lên...

- Ông xã, em sợ lắm... Đau quá... – Cô cố mở to mắt, đôi mắt đầy hoảng sợ.

Lãnh Thiên Dục đau lòng, nếu có thể thì hắn chỉ muốn bản thân sẽ chịu đau thay cô.

- Tuyền, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, em yên tâm đi!

- Lãnh phu nhân, cô thả lỏng người một chút, đừng căng thẳng như vậy, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc sinh nở! – Cô y tá nhẹ giọng an ủi.

- Dục... Dục...

Càng đến gần phòng cấp cứu, Thượng Quan Tuyền càng sợ hãi, cô nắm chặt lấy tay Lãnh Thiên Dục, nhất quyết không chịu buông...

- Sợ... em sợ lắm! – Cô nơm nớp lo sợ.

- Lãnh phu nhân, chúng ta sẽ lập tức tới phòng cấp cứu, cô hãy thả lỏng! – Cô y tá thấy vậy cũng sốt ruột.

Dì Trần và người tài xế cũng sốt ruột!

Lúc này, Lãnh Thiên Hi và Bùi Vận Nhi cũng vội vã chạy tới.

- Anh cả...

Lãnh Thiên Dục thấy Lãnh Thiên Hi lập tức tiến lên, vẻ mặt đầy kiên định: “Anh muốn vào phòng cấp cứu cùng Tuyền!”

- Cái gì?

Lãnh Thiên Hi tưởng mình nghe nhầm nhưng khi thấy anh cả không hề có ý đùa, anh liền lên tiếng:

- Anh cả, em hiểu tâm trạng của anh nhưng anh cứ yên tâm, hôm nay cấp cứu cho Tuyền đều là các bác sĩ rất có kinh nghiệm, hơn nữa kết quả kiểmtra của Tuyền đều đạt tiêu chuẩn, nhất định sẽ không có gì nguy hiểm.

- Không được!

Lãnh Thiên Dục từ chối: “Anh công nhận các bác sĩ rất giỏi, nhưng em cũngthấy đấy, Tuyền sợ không dám vào phòng cấp cứu một mình, cô ấy còn nhỏtuổi như vậy, đương nhiên là rất sợ rồi. Nếu có anh ở bên cạnh thì cô ấy sẽ không sợ nữa!”

Hầu hết các y tá đều hết sức chấn động, bọn họ đều đổ dồn ánh mắt về phía Lãnh Thiên Dục.

Thật ra ở bệnh viện của bọn họ thì đàn ông cũng có thể vào phòng sinh, nhưng đại đa số đều đứng chờ ở ngoài, đợi khi con được sinh ra thì họ sẽ tựmình cắt cuống rốn cho con. Nhưng Lãnh Thiên Dục tự mình yêu cầu vàophòng sinh cùng vợ mình khiến bọn họ ngạc nhiên, không chỉ vì dũng khícủa hắn mà còn sự chân thành ấy nữa.

- Nhưng...

Lãnh Thiên Hi hơi nhíu mày lại, phụ nữ sinh con rất vất vả, anh thật sự không muốn để anh cả bị ám ảnh.

- Dục... anh đang ở đâu? Dục... đừng bỏ em lại một mình... em sợ...

Giọng nói nức nở và ngắt quãng của Thượng Quan Tuyền vang lên khiến Lãnh Thiên Dục càng đau lòng hơn.

- Thiên Hi, mặc kệ dù có thế nào đi nữa anh cũng phải vào phòng sinh cùng Tuyền! – Vẻ mặt của hắn rất nặng nề, đôi mắt ngập tràn sốt ruột.

Bùi Vận Nhi cũng gấp gáp, kéo tay Thiên Hi rồi nói:

- Ông xã, anh để anh cả vào đi. Tiểu Tuyền không thấy anh cả sẽ sợ lắm, đến lúc đó nhỡ có nguy hiểm gì thì sao?

Lãnh Thiên Hi nhớ lại khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Thượng Quan Tuyền, anh cũng biết nếu còn kéo dài thời gian sẽ có hại cho cô nên đành gật đầu:“Em sẽ lấy quần áo cho anh thay!”

Bên ngoài phòng sinh, Lãnh Thiên Hi, Bùi Vận Nhi, dì Trần và người tài xế đều đứng ngồi không yên, nhất là Bùi Vận Nhi. Cô cứ đi tới đi lui, vẻ mặt đầy sốt ruột.

Lãnh Thiên Hi thấy Bùi Vận Nhi căng thẳng như vậy liền nhẹ nhàng kéo côlại, đặt tay lên vai cô an ủi: “Vận Nhi, em đừng căng thẳng như vậy,Tiểu Tuyền sẽ không có chuyện gì đâu!”

- Ông xã...

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trong veo hơi rưng rưng: “Tiểu Tuyền đau như vậy, em rất lo lắng cho cậu ấy”.

Lãnh Thiên Hi nghe vậy liền đưa tay vỗ lưng cô trấn an:

- Yên tâm đi, đây là phản ứng bình thường thôi, các kết quả kiểm tra của Tiểu Tuyền đều đạt tiêu chuẩn cho nên sẽ không có vấn đề gì đâu. Hơnnữa anh cả cũng đi vào rồi, có anh cả ở đó, Tiểu Tuyền sẽ không thấy sợhãi nữa!”

Bùi Vận Nhi gật đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo Lãnh Thiên Hi, cố gắng áp chế cảm giác căng thẳng và sốt ruột.

Dì Trần không ngừng lẩm nhẩm cầu mong các vị tổ tiên của Lãnh gia phù hộ.

Trong phòng sinh, một mảnh vải nhỏ ngăn Thượng Quan Tuyền làm hai nửa.Trán cô ướt đẫm mồ hôi, còn Lãnh Thiên Dục ở bên cạnh không ngừng lau mồ hôi giúp cô và cổ vũ cô.

- Lãnh tiên sinh, Lãnh phu nhân căng thẳng quá, như vậy không tốt choviệc sinh nở, anh hãy trấn an để cô ấy thoải mái hơn! – Các bác sĩ nói.

Lãnh Thiên Dục nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tay kia nhẹ nhàng vỗ về cô:

- Tuyền, thả lỏng một chút, đừng căng thẳng như vậy, anh sẽ ở bên cạnh em!

Cơn đau đớn giày vò Thượng Quan Tuyền đến chết đi sống lại, cô cảm thấyxương cốt toàn thân như bị tách rời cả ra, cô chưa từng trải qua cảmgiác đau đớn như thế này bao giờ.

- A... – Cô ngửa đầu kêu lên đau đớn – Dục...

- Tuyền, anh ở đây, đừng sợ, em hãy phối hợp với bác sĩ...

Lãnh Thiên Dục cảm thấy mình sắp điên mất, lúc hắn thấy Thượng Quan Tuyền đau đớn như vậy, hắn chỉ cảm thấy trái tim như vỡ vụn.

Lúc này, giọng nói của bác sĩ cũng vang lên: “Lãnh phu nhân, cô hãy hít sâu, sau đó hãy dùng lực...

Thượng Quan Tuyền hít sâu rồi lại cố gắng dùng sức...

- A... đau quá...

Mỗi lần cố gắng dùng sức, cô đau đến mức mất đi ý thức, sự đau đớn khiến toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi.

Lãnh Thiên Dục cưỡng chế cảm giác đau đớn trong lòng, hắn nhìn bác sĩ, sốt ruột hỏi:

- Còn biện pháp nào khác không? Cô ấy đau như vậy liệu có sinh được không?

Hắn không nỡ để cô trải qua cảm giác đau đớn thế này.

Bác sĩ khó xử nói: “Lãnh tiên sinh, thật ra chúng tôi đã tiêm thuốc giảm đau cho Lãnh phu nhân. Nhưng cơ thể cô ấy rất mẫn cảm, thuốc giảm đaukhông có tác dụng mấy”.

- Vậy phải làm sao bây giờ? Cô ấy đau đớn thế này, tôi sợ cô ấy khôngkiên trì nổi! – Lãnh Thiên Dục không kiên nhẫn, dường như hắn tức đếnmức muốn đốt cháy cả bệnh viện.

- Lãnh tiên sinh, tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng phụ nữ sinh con, đau đớn là chuyện bình thường. Chúng tôi sẽ xem xét, nếu Lãnh phu nhânkhông chịu nổi thì chúng tôi sẽ tiến hành mổ đẻ! – Bác sĩ thở dài nói.

Lãnh Thiên Dục nghe vậy liền nhìn Thượng Quan Tuyền, giọng điệu mềm nhẹ: “Tuyền, chúng ta chọn cách mổ đẻ được không? Như vậy em sẽ không phảichịu đau nữa!”

Hắn đau lòng lau mồ hôi cho cô, đáy mắt hoàn toàn là sự thương tiếc.

- Không...

Thượng Quan Tuyền ra sức lắc đầu: “Em muốn sinh tự nhiên... Em muốn...thử lại lần nữa... – Để con được khỏe mạnh, cô tình nguyện chịu đau.

- Tuyền...

Lãnh Thiên Dục hôn lên mặt cô. Sao hắn lại không biết suy nghĩ tronglòng cô chứ? Trái tim hắn như bị kim châm, nhưng đồng thời cũng rungđộng trước tình mẫu tử.

- Được, Lãnh phu nhân, cô hãy phối hợp với chúng tôi! Cô có thể làm được! – Bác sĩ nghe vậy cũng rất cảm động, bà cổ vũ cô.

Thượng Quan Tuyền nắm chặt bàn tay to của Lãnh Thiên Dục, cố gắng dùng sức...

Sau khi cơn đau đớn kịch liệt úp tới, cô nghe được tiếng khóc của trẻ con, sau đó cô mệt quá, lịm đi...

***

Tiếng chim hót ríu rít, hoa thơm ngào ngạt, Thượng Quan Tuyền bị ánh mắt trời ấm áp lay động, cô chậm rãi mở mắt ra, vô lực nhìn vào đôi mắt đen đầy vui mừng của Lãnh Thiên Dục.

- Tuyền, em tỉnh rồi! – Giọng nói trầm thấp đầy thoải mái và vui vẻ của hắn vang lên.

Bùi Vận Nhi cũng reo lên, cô kéo tay Lãnh Thiên Hi, vui mừng nói: “Thật tốt quá, rốt cuộc Tiểu Tuyền cũng tỉnh rồi!”

Dì Trần lập tức đi gọi bác sĩ.

- Dục...

Thượng Quan Tuyền khẽ gọi, cô muốn ngồi dậy nhưng cả người mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có: “Em thế nào rồi?”

Hình như đây là phòng bệnh, không phải phòng sinh, nói vậy thì cô đã...

- Tuyền, không sao rồi, em mệt quá nên mới lịm đi thôi, giờ tỉnh lại làtốt rồi! – Lãnh Thiên Dục nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, hônlên đó rồi nói.

Thượng Quan Tuyền nhớ lại, sau đó vẻ mặt đầy căng thẳng...

- Con... con em đâu?

Lãnh Thiên Dục vỗ nhẹ vào tay cô, dịu dàng nói: “Tuyền, em rất dũng cảm, con đã bình an ra đời rồi, em làm mẹ rồi!”

- Đúng vậy, anh cả chỉ lo cho Tiểu Tuyền, quên cả hỏi bác sĩ xem là con trai hay con gái! – Lãnh Thiên Hi cười nói.

Nhưng mà vẻ mặt của Lãnh Thiên Dục lại hơi mất tự nhiên, hắn có phần xấu hổ nói: “Thật ra... vừa thấy em hôn mê là anh đã rất lo lắng, quênkhông hỏi!”

Câu nói ấy khiến Thượng Quan Tuyền suýt nữa thì ngất đi...

Đây thực sự là sự kiện chấn động nhất trong cuộc đời Lãnh Thiên Dục từ trước đến giờ, cùngThượng Quan Tuyền vào phòng sinh nhưng cuối cùng lại chẳng biết con mình là con trai hay con gái.

Trong lúc nhất thời, tất cả các ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn, nhất là LãnhThiên Hi, anh còn không biết xấu hổ mà cười ngặt nghẽo Lãnh Thiên Dục.

Thượng Quan Tuyền vừa định lên tiếng trách móc thì dì Trần mở cửa đi vào, theo sau là bác sĩ và cô y tá đang bế một đứa trẻ mới sinh.

Bác sĩ kiểm tra cho Thượng Quan Tuyền xong liền cười:

- Lãnh phu nhân, hiện tại cô đã ổn rồi, tuy cơ thể còn hơi yếu nhưng bồi bổ dưỡng chất thì sẽ không sao hết.

Những lời của bà khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.

- Bác sĩ, con tôi…

Thượng Quan Tuyền sốt ruột, đưa mắt nhìn cô y tá.

Lãnh Thiên Dục lúc này cứng đơ như một pho tượng, đứng im không nhúc nhíchnhìn chằm chằm đứa trẻ trong vòng tay cô y tá, vẻ mặt hơi căng thẳng.

Cô y tá bước lên, cười dịu dàng: “Lãnh tiên sinh, Lãnh phu nhân, chúc mừng hai người, con của hai người rất khỏe mạnh, là một bé trai!”

Nói xong, cô đưa đứa bé cho Thượng Quan Tuyền.

Thượng Quan Tuyền kích động che miệng lại, Lãnh Thiên Dục lập tức lấy lại phản ứng, bước nhanh về phía trước.

- Tôi… tôi có thể bế con ư?

Giọng nói của Thượng Quan Tuyền hơi run run, nhất thời cô quên mất mình chính là mẹ của đứa trẻ.

Bác sĩ thấy vậy liền mỉm cười lên tiếng:

- Đương nhiên rồi, cô là mẹ em bé mà! Cô xem, thằng bé rất vui khi thấy cô đấy!

Thượng Quan Tuyền hơi run run cẩn thận bế đứa bé trong ngực. Khi ôm đứa bé vào lòng, dường như cô có cảm giác tình mẫu tử đang lan tràn khắp người,làm ấm trái tim cô.

- Con à, mẹ là mẹ của con đây! – Cô vui vẻ nhìn đứa bé.

Đứa bé cũng mở tròn hai mắt nhìn Thượng Quan Tuyền.

- Trời ơi, thằng bé đang nhìn tôi này! – Thượng Quan Tuyền hưng phấn, nhẹ giọng kêu lên.

Bác sĩ cười nói: “Lãnh phu nhân, con trai cô vừa sinh ra đã mở tròn haimắt, hơn nữa cũng không khóc không quấy, rất ngoan, tất cả các y tá lẫnbác sĩ trong bệnh viện đều yêu thích thằng bé!”

- Đúng đấy, đúng đấy, đứa trẻ này giống hệt lúc đại thiếu gia vừa đượcsinh ra, đúng là phiên bản hồi nhỏ của đại thiếu gia! – Dì Trần cực kìvui mừng.

Lãnh Thiên Hi và Bùi Vận Nhi cũng bước lên nhìn cậu bé, mọi người đều tranh nhau muốn ôm.

Lúc này bác sĩ đưa mắt nhìn Lãnh Thiên Dục, nhẹ giọng hỏi: “Lãnh tiên sinh, anh có muốn ôm con trai không?”

Làm bác sĩ nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên bà thấy một ngườiđàn ông có trách nhiệm như thế. Lúc ở trong phòng sinh, không khó đểnhìn ra tình cảm sâu sắc của anh ta dành cho vợ mình. Sau khi con đượcsinh ra, anh ta cũng chẳng hò reo gì cả, chỉ đứng yên một chỗ.

Lãnh Thiên Dục nghe bác sĩ hỏi mới bừng tỉnh, hắn kinh ngạc khi thấy bản thân ngây ngẩn ngắm con trai.

- Dục, con của chúng ta thật đáng yêu phải không?

Thượng Quan Tuyền vui sướng hỏi, cô hoàn toàn cảm nhận được niềm vui sướng đong đầy trong lòng.

Lãnh Thiên Hi cẩn thận dò xét từng biểu cảm của anh cả. Anh phát hiện ônganh cả của mình trước nay luôn lạnh lùng và kiêu ngạo nhưng giờ khi đốimặt với con trai, anh cả lại rất… căng thẳng!

Lúc sau, Lãnh Thiên Dục mới cẩn thận vươn tay ra, nhưng ngay sau đó lại hỏi bác sĩ: “Tôi… tôi nên bế con thế nào?”

Lần đầu tiên làm bố trẻ con khiến hắn rất căng thẳng, loại căng thẳng nàykhác hẳn với mấy loại đấu đá nhau trong giới hắc đạo, cũng khác xa sovới sự cạnh tranh trên thương trường. Hắn chưa bao giờ căng thẳng nhưlúc này.

Con trai hắn thật là bé, hắn sợ không cẩn thận sẽ làm rơi con trai mình xuống đất hoặc làm con trai bị thương.

Bác sĩ dường như cũng nhìn ra sự căng thẳng này, bà cười rồi nói: “Anh chỉ cần đỡ đầu đứa bé là được rồi!”

Hắn dè dặt vươn tay ra, bàn tay to của hắn lại càng to hơn nhiều lần so với cái đầu của đứa trẻ mới sinh.

- Đợi đã…

Thượng Quan Tuyền kịp thời ngăn cản, cô cẩn thận dặn dò Lãnh Thiên Dục: “Anhnhất định phải cẩn thận đấy, không được làm con bị tổn thương đâu!”

Trước kia cô cảm thấy bàn tay to của hắn vô cùng ấm áp, nhưng hôm nay cô lại sợ bàn tay to ấy làm con trai bị đau.

Ai ngờ khi Lãnh Thiên Dục nghe Thượng Quan Tuyền nói vậy, hắn lại càng căng thẳng hơn, bàn tay to còn hơi run run.

Đây là con trai của hắn?

Là cốt nhục của Lãnh gia sao?

Hắn cảm thấy cực kì tự hào, chưa bao giờ hắn tự hào đến vậy!

Bác sĩ thấy cả hai vợ chồng đều căng thẳng như vậy liền cổ vũ: “Yên tâm đi, cậu bé không yếu ớt như vậy đâu. Hơn nữa trẻ em mới sinh cũng có trínhớ tốt lắm, ai thích bế cậu thì cậu sẽ thích thân thiết với người đóhơn!”

Những lời bác sĩ nói không chỉ làm tăng thêm sự tự tin choLãnh Thiên Dục mà còn khiến cả dì Trần, Lãnh Thiên Hi và Bùi Vận Nhi đòi bế đứa bé.

Lãnh Thiên Dục như đang “qua năm cửa ải, chém sáu tướng*”, hắn tiến lại gần con trai, vừa định giơ tay ra…

* Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua nămcửa ải và chém sáu đầu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ý là vượt quamuôn vàn khó khăn

- Haha, chị dâu đáng yêu của em…

Mộttiếng “Rầm” vang lên, cửa phòng bệnh được mở ra, sau đó một cô gái xinhđẹp đảo tròn con ngươi xuất hiện trước mặt Thượng Quan Tuyền.

- Thanh Nhi?

Lãnh Thiên Hi có phản ứng đầu tiên, anh lập tức bước lại trước mặt em gái, cố ý nghiêm mặt lại:

- Sao em lại đến đây? Sao Lãnh gia lại có cô con gái thích chạy lung tung thế nhỉ?

Lãnh Thiên Dục cũng chau mày nhìn Lãnh Tang Thanh

Lãnh Tang Thanh lè lưỡi, ngượng ngùng hơi cúi đầu chào mọi người rồi nói:

- Thật ra em chỉ thích đi đâu đó du lịch thôi mà, nhưng sau khi nhận được điện thoại em đã tức tối chạy về đây. Đúng rồi...

Nói tới đây, cô bỗng vọt tới trước mặt Thượng Quan Tuyền, khi thấy bụng chị dâu đã xẹp xuống, cô kinh sợ kêu lên:

- Chị dâu, đứa nhỏ đâu?

Câu hỏi khiến mọi người choáng váng!

- Ở đây này!

Lãnh Thiên Hi chỉ đứa bé trong tay y tá, mà lúc này Lãnh Thiên Dục cũng đang dè dặt đưa hai tay ra bé đứa nhỏ.

Thật sự là bị nha đầu này làm cho tức chết mất. May mà con bé thích đi chơibên ngoài, nếu không thì chắc chắn cô bé này sẽ làm cho hai anh em phátđiên mất.

Lãnh Tang Thanh nghe vậy lập tức bước lại gần đứa bé,sau khi khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của đứa bé hiện ra trong tầm mắt,cô hoan hô rồi tán thưởng:

- Anh cả, thằng bé giống hệt anh hồi nhỏ!

Lãnh Thiên Dục nghe vậy, dở khóc dở cười: “Lúc anh vừa mới sinh ra thì emcòn chưa ra đời đâu đấy!”. Hắn có lòng tốt nhắc nhở em gái.

LãnhTang Thanh chu miệng: “Ôi, đó là con anh, chẳng cần nghĩ cũng biết giống hệt anh rồi. Thôi không nói chuyện nữa, đứa bé này thật là đáng yêu!Nào, cháu yêu, lại đây cô bế cái nào!”

Nói xong, cô liền nhanh chóng bế lấy đứa bé từ trong tay y tá rồi vui thích nhìn cậu bé.

Thằng bé cũng rất ngoan, chẳng hề khóc lóc gì lại càng khiến Lãnh Tang Thanh thích thú.

Hành động này của cô khiến Lãnh Thiên Dục sợ hết hồn, hắn đứng chắn trước mặt Lãnh Tang Thanh rồi nói:

- Mau bỏ đứa bé ra đi, em bế thằng bé thế sẽ làm con anh đau!

- Này, anh cả, anh kì lạ quá đấy, em chỉ bế một chút thôi mà. Hơn nữa sao em có thể làm thằng bé đau được, anh xem đi, thằng bé đang rất vui vẻđây này!

Lãng Tang Thanh nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh cả, cố ý chọc giận.

Lãnh Thiên Hi thấy thế liền nhịn cười rồi nói: “Này nhóc, mau đưa thằng bécho anh cả đi, anh ấy còn chưa được bế con trai lần nào đâu!”

- Thật không?

Lãnh Tang Thanh lại càng trêu: “Anh cả, anh căng thẳng đến mức không dám bếcon cơ à? Không sao, nếu anh không dám bế thì để em bế thay anh!”

- Đừng có nói lung tung, ai bảo anh không dám bế chứ? Thằng bé là conanh, đương nhiên anh phải chăm sóc thằng bé rồi! Trả thằng bé cho anh!

Lãnh Thiên Dục mất tự nhiên, ra lệnh, nhưng lại sợ làm tổn thương con nên hắn không dám giật lại.

Thượng Quan Tuyền nằm trên giường, bất đắc dĩ nhìn hai anh em, cô vừa sốt ruột vừa buồn cười. Cả hai đều đã trưởng thành rồi mà cứ như hai đứa trẻ con vậy.

Bùi Vận Nhi cũng đã quen với cảnh tượng này, cô chống tay lên cằm ngồi xem trò vui.

Chỉ cần liếc mắt một cái thôi, Lãnh Tang Thanh đã bị đứa bé này thu hút,cho nên nói gì thì nói cô cũng nhất định không trả lại cho Lãnh ThiênDục. Cô ngăn tay trước người cậu bé rồi nói với anh trai:

- Anh cả, anh nhỏ mọn vừa thôi, em chỉ bế một chút thôi mà!

- Em bế lâu rồi, mau trả cho anh!

Lãnh Thiên Dục bị em gái làm cho tức chết. Dựa vào thân thủ của hắn thì đoạt lại thằng bé là chuyện quá dễ, nhưng hắn sợ làm thế sẽ khiến con traibị tổn thương.

- Thôi, hai người đừng tranh nhau nữa. Dục, anh để cho Thanh Nhi bế con một lát đi, con cũng thích em ấy mà! – Thượng Quan Tuyền nhẹ giọng nói.

- Vẫn là chị dâu đáng yêu của em tốt nhất, chẳng như người nào đấy, có con là quên ngay em gái!

Lãnh Tang Thanh cố ý trừng mắt nhìn anh cả rồi ngồi xuống cạnh Thượng Quan Tuyền, cùng cô đùa với con trai.

Lãnh Thiên Dục không biết làm sao, chỉ có thể đứng ở một bên, nhìn dáng vẻđáng yêu của con trai, hắn cảm thấy ngứa ngáy cả người, thật sự chỉ muốn xông lên bế ngay thằng bé vào trong lòng. Hắn không khỏi oán trách bảnthân vừa nãy chậm chạp quá nên mới bị cô nhóc Thanh Nhi bế mất.

Hắn hiểu rất rõ tính cách em gái mình, chỉ cần là thứ nó thích thì dù khóđến mấy nó cũng phải lấy bằng được. Nghĩ đến đây, Lãnh Thiên Dục toát mồ hôi lạnh khi nhớ đến hành động của Cung Quý Dương với Tiểu Lăng Triệt.

Nếu con bé này cũng học theo Cung Quý Dương, “bắt cóc” con trai hắn để đi du lịch khắp thế giới thì hắn điên mất.

Cho tới bây giờ, Lãnh Thiên Dục mới chính thức hiểu được sự căng thẳng vàkhẩn trương của Lăng Thiếu Đường khi biết Cung Quý Dương “bắt cóc” contrai.

Không được, hắn phải sai người canh chừng sát sao cô nhócnày mới được, bằng không ngày nào đó con trai bị bắt đi cũng không biết.

Càng nghĩ, sắc mặt hắn lại càng khó coi!

Lúc này, Lãnh Tang Thanh đang đùa với cậu bé, đột nhiên nhớ ra một chuyện,cô chẳng thèm để ý đến sắc mặt xanh mét của anh cả, cười tủm tỉm nói:

- Anh cả, anh có biết em vừa từ đâu về không?

- Không biết!

Lãnh Thiên Dục tức giận đáp lời. Em gái hắn trời sinh đã thích đi du lịch,cho dù cô em gái có bảo vừa đi lên mặt trăng thì hắn cũng chẳng cảm thấy kì lạ.

Lãnh Tang Thanh thấy anh cả nhìn chằm chằm vào đứa bétrong lòng mình, cô cố ý lấy tay che mặt thằng bé lại, sau đó đưa mắtnhìn những người khác.

- Ôi, em vừa từ chỗ anh Lăng về, nhân tiện cũng biết được một chuyện rất hay!

Lãnh Thiên Dục nghe vậy, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn...

- Thanh Nhi, có chuyện gì làm em hứng thú thế? – Lãnh Thiên Hi chớp thời cơ hỏi.

Lãnh Tang Thanh nhìn anh cả rồi cười đầy thần bí: “Là về anh cả!”

- Lãnh Tang Thanh! – Lãnh Thiên Dục nghe vậy, lập tức gầm lên – Em về nhà cho anh!

Hắn mơ hồ biết chuyện em gái sắp nhắc đến.

Phản ứng bất ngờ củaLãnh Thiên Dục khiến mọi người có mặt trong phòng đều thấy rất kì lạ,nhất là Thượng Quan Tuyền, cô cảm thấy rất khó hiểu.

- Thanh Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Còn chuyện gì mà cô không biết nữa?

Lãnh Tang Thanh nghịch ngợm nhìn anh cả, ra vẻ uốn lưỡi ba cái rồi nói: “Anh cả, là chị dâu muốn nghe đấy nhé. Nếu em mà không nói ra thì nhất địnhchị dâu sẽ mất ngủ!”

Lãnh Thiên Dục thấy em gái lấy Thượng Quan Tuyền làm lá chắn, hắn hận không thể đá bay em gái về nhà.

Lãnh Tang Thanh không khó nhìn ra biểu cảm “muốn giết người” của anh cả.Thật ra cô rất thích nhìn thấy biểu cảm mỗi khi mất khống chế của anhtrai, bình thường anh ấy lúc nào cũng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, chẳng tốt chút nào!

Cô hắng giọng rồi nói: “Anh cả, thật ra là em bênh vực kẻ yếu mà thôi. Rõràng là anh đi học hỏi kinh nghiệm anh Lăng về phương diện chăm sóc sứckhỏe phụ nữ mang thai và chăm sóc trẻ nhỏ thôi mà, thế mà anh ấy lại lừa đảo thu phí này nọ. Người làm em gái như em tất nhiên không thể cứ trơmắt lên nhìn được, thế mà anh ấy còn dương dương tự đắc khoe trước mặtem nữa”.

Lãnh Tang Thanh vừa dứt lời, lập tức Lãnh Thiên Hi kinh ngạc lên tiếng:

- Anh cả, anh bị lừa mất bao nhiêu tiền? Ôi, sao anh không đưa số tiềnnày cho em, chẳng phải em trai anh làm bác sĩ đấy à! – Anh cố nhịn cườirồi nói.

- Câm miệng lại cho anh! – Lãnh Thiên Dục nghiến răng nghiến lợi nói.

- Anh cả, em lấy lại công bằng cho anh mà! Anh ấy lấy nhiều tiền của anhnhư vậy nên em cũng “chơi” lại anh Lăng một vố, bắt anh ấy chi trả tiềnthuê khách sạn và tiền đi du lịch của em nữa! – Lãnh Tang Thang nhớ đếnnhững ngày “tiêu xài thả ga”, thật là thích đến mê người.

Tròng mắt Lãnh Thiên Dục đen ngòm, quanh đi quẩn lại con bé này lại nhắc đến tiền.

Lúc này, ánh mắt Thượng Quan Tuyền đầy cảm động, cô ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục rồi nhẹ giọng hỏi:

- Dục, Thanh Nhi nói có đúng không?

Lãnh Thiên Dục hơi xấu hổ: “Thật ra cũng không khoa trương như con bé nói,nhưng mà... đúng là anh bị cái tên Lăng Thiếu Đường đó lừa đảo”.

Muốn cười thì cứ cười đi! Cả đời uy danh của hắn lại bị hủy trong phút chốctrong tay Lăng Thiếu Đường và Lãnh Tang Thanh. May mà cái tên Cung QuýDương kia không biết, nếu không thì không biết cậu ta sẽ giễu cợt hắnđến mức nào. Nhưng mà chắc cậu ta chẳng biết được, Lăng Thiếu Đường giờphòng cậu ta như phòng trộm.

Thượng Quan Tuyền nghe vậy liền lắcđầu nói: “Dục, em không hỏi cái đó, ý em là anh vì em và con nên mới...đi học mấy thứ đó sao?”

Trong lòng cô cực kì cảm động khi nhớ tới khoảng thời gian hắn cẩn thận chăm sóc cô trước kia. Thì ra hắn đặcbiệt vì cô mà đọc sách học hỏi, người đàn ông này đã vì cô mà làm rấtnhiều chuyện!

Lãnh Thiên Dục tới trước mặt Thượng Quan Tuyền, yêu chiều vuốt ve mặt cô rồi nói: “Tuyền, anh là chồng em, chăm sóc em vàcon là trách nhiệm của anh!”

- Dục... – Thượng Quan Tuyền vùi đầu trong lòng hắn, giọng nói cực kì cảm động.

Cô rất yêu người đàn ông này...

Cảm giác hạnh phúc dâng trào!

Lãnh Thiên Dục cũng hạnh phúc nhìn cô, không biết tại sao nhưng sau khi contrai hắn được sinh ra, hắn cảm thấy cuộc đời hắn trở nên phong phú hơnrất nhiều.

Lát sau, Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu lên, không nhịn được cười nhìn Lãnh Thiên Dục...

- Nhưng mà, Thiếu Đường cũng thật là biết kinh doanh! – Nói xong, cô không nhịn được nữa, bật cười ha hả.

Bầu không khí ấm áp vừa nãy tiêu tan không sót lại chút nào!

Lãnh Thiên Dục chỉ muốn bóp chết Lăng Thiếu Đường và Lãnh Tang Thanh!

- A, Dục, em nhớ ra rồi, cái hộp thần bí trong phòng sách có phải là đồ Lăng Thiếu Đường đưa cho anh không?

Thượng Quan Tuyền chợt nghĩ tới chiếc hộp đó, cô mới chỉ nhìn qua chứ chưa mở ra xem.

- Có cả sách cơ à, anh cả, vậy cũng có chút đáng giá! – Lãnh Thiên Hi trêu đùa.

Lãnh Tang Thanh lại nói: “Có phải mua gì đâu, là anh Lăng cho anh cả thuê thôi!”

Thượng Quan Tuyền nghe vậy liền vỗ trán, vẻ mặt “bi ai” nhìn chồng: “Dục, anhấy còn bắt trả lại sách cơ à, không cả xuất bản nữa, đúng là sách quý!”

Lãnh Thiên Dục bất đắc dĩ than một tiếng: “Cậu ta bảo đòi lại sách để còn cho Quý Dương và Ngạn Tước mượn nữa”.

Choáng váng...

Ngoài Lãnh Tang Thanh thì tất cả mọi người đều chấn động.

- Dục, em thấy anh cũng nên viết sách đi, cạnh tranh với Thiếu Đường luôn thể! – Thượng Quan Tuyền hưng phấn nói.

Lãnh Thiên Dục nhìn Thượng Quan Tuyền, dở khóc dở cười.

Nhưng Lãnh Tang Thanh lại nhẹ giọng cười nói: “Em nghĩ về sau anh Lăng không dám làm thế nữa đâu”.

Lời nói của cô khiến mọi người hoài nghi.

- Sao em lại nói thế? – Lãnh Thiên Hi phối hợp với em gái.

Lãnh Tang Thanh chưa trả lời vội, chỉ mỉm cười rồi xoa xoa thắt lưng đứng dậy. Tất cả mọi người đều nhìn cô, không hiểu gì.

Mãi mới cười xong, cô mới mở miệng nói: “Em nói việc này cho chị Kỳ Hinh, sau đó...”

Cô lại cười rồi mới nói tiếp: “Sau đó chị Kỳ Hinh phạt anh Lăng phải giặthết tất cả quần áo trong Lăng gia, từ sáng đến tối, nói chung là giặtsạch quần áo trong cả một ngày!”

Cô vừa nói xong, Thượng QuanTuyền không nhịn được bật cười haha. Trời ơi, chỉ nghĩ đến tôi cũng thấy buồn cười. Lãnh Thiên Hi và Bùi Vận Nhi cũng cười thành tiếng. LãnhThiên Dục bày ra vẻ mặt “đáng đời, ai bảo lừa tiền nhau”, hoàn toàn vuisướng khi người khác gặp họa

- Nhưng giặt quần áo cũng bình thường mà, ấn một cái nút là xong! – LãnhThiên Hi cảm thấy hình phạt đó chưa là gì, anh nhớ đến hôm bị phạt phảirửa bát đĩa.

Lãnh Tang Thanh lắc đầu: “Anh cả, anh Lăng bị phạt phải giặt bằng tay. Chị Kỳ Hinh nói giặt bằng tay mới sạch được!”

Thật lợi hại!

Thượng Quan Tuyền nghe vậy liền thầm tán thưởng trong lòng. Xem ra sau này cô cũng phải chuẩn bị chút “chiêu”.

Tại một nghĩa địa

Bầu trời trong xanh, trời vừa đổ mưa nên bầu không khí còn đọng vị tươimát. Ánh mặt trời trải dài như một dải băng dài đến tận đường chân trời, những đám mây lững lờ trôi, tia nắng ấm áp và rực rỡ như một chú chimcông đang xòe đuôi, từng cánh bướm bay lượn.

Nghĩa địa này khôngchỉ là nơi an táng của cha mẹ Lãnh Thiên Dục mà cha mẹ Thượng Quan Tuyền cũng được an táng tại đây. Không bao lâu sau khi kết hôn, Lãnh ThiênDục đã tìm được nơi chôn cất của cha mẹ cô. Sau đó Thượng Quan Tuyềnquyết định chuyển cha mẹ về nghĩa địa này, hợp táng cho hai người.

Mãi đến lúc này Thượng Quan Tuyền mới chính thức biết được diện mạo và tên của cha mẹ mình.

Sau khi thắp hương cho cha mẹ Lãnh Thiên Dục xong, hai người đến trước phần mộ của cha mẹ Thượng Quan Tuyền. Nước mưa đã rửa sạch phần bia mộ, trên tấm ảnh chụp là hai người đang nở nụ cười tươi.

Mẹ cô, ThanhĐồng, tên đầy đủ là Uyển Thanh Đồng. Bà là một người Trung Quốc, từ nhỏđã được tổ chức BABY-M huấn luyện, cùng với Niếp Ngân và Phong Nhẫn làba đặc công sát thủ cao cấp nhất.

Cha cô, Thượng Quan Đỉnh, người Canada gốc Hoa. Ông nội cô là người Canada nên trong cơ thể cô có dòng máu Canada.

Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, đặt bó hoa cúc trắng trước phần mộ rồi nhìn ảnh chụp của cha mẹ, trong lòng đầy thương cảm.

Mẹ côthật sự rất đẹp, đúng như lời Phong Nhẫn nói, đôi mắt của cô và mẹ côrất giống nhau, vừa bình tĩnh vừa trong veo, chỉ cần liếc mắt nhìn quacũng khiến người khác khó quên. Còn cha cô là Thượng Quan Đỉnh là mộtngười có cốt cách, khuôn mặt anh tuấn, đường nét góc cạnh rõ ràng, không khó nhìn ra ông là một người đàn ông rất ưu tú.

Lúc này, cha mẹ cô đã có thể sống bên nhau trên Thiên Đường.

Khẽ thở dài một hơi, Thượng Quan Tuyền cảm thấy dù có rất nhiều lời muốnnói nhưng cô không biết phải mở miệng như thế nào. Cô chỉ có thể dùngánh mắt bi thương nhìn cha mẹ mình, cảm giác hoàn toàn vô lực.

- Bố, mẹ...

Mãi sau, cô mới thì thào lên tiếng: “Cám ơn bố mẹ đã ban cho con sinh mệnhnày, tuy bố mẹ không còn nữa nhưng con vẫn có thể cảm nhận được tình yêu mà bố mẹ dành cho con!”

Cô khẽ vươn những ngón tay mảnh khảnh lên vuốt lên tấm ảnh chụp trên bia mộ, hai đôi mắt trên đó như đang nhẹ nhàng vỗ về cô.

- Khi con làm mẹ rồi mới biết tình thương của mẹ mới đáng quý biết bao!Bố, mẹ, cám ơn bố mẹ đã sinh con ra trên đời này! Bố mẹ có linh thiêngtrên trời đã phù hộ để con được gặp Dục, hơn nữa còn giúp bọn con kếthôn sinh con. Con tin rằng anh ấy cũng là một người đàn ông tốt như bốvậy, bố ạ!

Giọng nói của Thượng Quan Tuyền hơi nghẹn ngào. Cô nhìn ảnh chụp của bố mẹ,rốt cuộc cũng hiểu câu: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn chăm sóc mà bố mẹ không thể chờ” có ý nghĩa gì.

Lãnh Thiên Dục đặtcon trai lên chiếc xe nôi rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô. Nhìn cô, hắn rất đaulòng, nhẹ nhàng vỗ vai cô, sự dịu dàng ấy như đang an ủi cõi lòng bithương của cô.

- Bố, mẹ, con rể đến thắp hương cho bố mẹ đây! Con sẽ dùng hết quãng đời còn lại để trân trọng Tuyền, khiến cô ấy khôngcòn cảm thấy cô đơn và bất lực nữa. Bố mẹ trên trời có linh thiêng hãyphù hộ cho con và Tuyền! – Lãnh Thiên Dục ôm Thượng Quan Tuyền, cấtgiọng kiên định trước bia mộ.

- Dục...

Thượng Quan Tuyền cảm thấy rất cảm động và ấm áp. Cô cảm thấy cô và con trairất giống nhau, đều có thể nương tựa vào người đàn ông này, dường nhưtrên thế giới này chỉ còn lại gia đình ba người bọn họ.

Bầu không khí sau cơn mưa thanh mát khiến người ta cảm thấy ấm áp, Lãnh Thiên Dục bế con trai, nắm tay Thượng Quan Tuyền đi ra khỏi nghĩa địa, một nhà ba người cực kì hạnh phúc.

- Dục, không khí trong lành như thế này, chúng ta đi tản bộ được không? – Thượng Quan Tuyền nhẹ giọng hỏi.

Đây là khu duyên hải cách xa nội thành, không có nhiều người lắm, vậy nên bầu không khí nơi đây rất trong lành và dịu mát.

Lãnh Thiên Dục cười, gật đầu.

Mấy người vệ sĩ cũng xuống xe, chậm rãi đi theo sau.

- Anh không ngờ em lại tới thắp hương cho bố Vận Nhi! – Lãnh Thiên Dục nói với Thượng Quan Tuyền.

Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng cười. Cô không lập tức trả lời ngay mà cởi giàyra, đi chân trần trên bãi cát mềm mại, cô cảm thấy tâm trạng thoải máihơn nhiều.

- Dục, anh biết không, sau khi biết bản thân chỉ làmột quân cờ để cha nuôi kiếm tiền, lúc đó em thật sự rất hận hai ngườibọn họ. Nhưng em không muốn hận thù phá hủy cuộc sống hạnh phúc hiện tại của em, dù nói thế nào đi nữa thì ông ấy cũng cho em một cuộc sống hạnh phúc!

Làn gió biển nhẹ nhàng phảng phất qua gương mặt cô càngkhiến gương mặt xinh đẹp ấy như ẩn như hiện. Cô nhẹ nhàng hôn con traitrong lòng Lãnh Thiên Dục rồi lại ngẩng mặt lên, nở nụ cười sáng lạn:

- Có anh, có con, em cảm thấy tất cả mọi chuyện trên đời này đều rất hạnh phúc, em không muốn hận ai cả, chỉ muốn vui vẻ hưởng thụ những ngàytháng hạnh phúc của chúng ta thôi!

Lãnh Thiên Dục hôn lên tráncô, khuôn mặt lạnh lùng mang theo ý cười ấm áp: “Anh nghĩ Vận Nhi cóngười bạn như em thật là hạnh phúc, em định giấu cô ấy cả đời sao?”

Chuyện có liên quan đến cha nuôi, Thượng Quan Tuyền trước giờ chưa từng nói một lời với cô ấy.

Thượng Quan Tuyền cười rồi gật đầu: “Thật ra em mới là người hạnh phúc, khôngphải sao? Sau khi em bị mất trí nhớ mới biết thì ra Vận Nhi đều biết hết về thân phận của em. Nhưng cô ấy lại quan tâm lo lắng cho em khiến emrất cảm động. Có một người bạn như vậy, chẳng lẽ em không thể vì hạnhphúc của cậu ấy mà che giấu chút chân tướng hay sao? Dù sao trước khibiết chân tướng sự việc thì cả em và Vận Nhi đều rất tin tưởng cha nuôi, cho nên em nghĩ nói dối cô ấy cũng tốt!”

Lãnh Thiên Dục nghe vậy liền nở nụ cười yêu thương, hắn ôm cô vào lòng rồi nhẹ giọng nói bêntai cô: “Tuyền của anh trưởng thành rồi!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền ửng hồng

Sự kiều diễm của cô dưới ánh mặt trời lại càng khiến Lãnh Thiên Dục si mê.

- Bà xã, anh yêu em! – Hắn dịu dàng nói bên tai cô, lời nói từ tận đáy lòng.

Trong lòng Thượng Quan Tuyền cực kì hạnh phúc, nhưng ngoài miệng cô lại nói:“Đáng ghét, đều là vợ chồng già rồi mà còn nói mấy lời sến súa này nữa”.

- Vậy à? – Lãnh Thiên Dục bất ngờ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, mãi đến cô thở gấp hắn mới lưu luyến buông cô ra khiến gương mặt cô càng thêmđỏ ửng.

- Không phải em vừa bảo là vợ chồng già à? Sao còn thẹn thùng thế chứ? – Hắn trêu cô.

- Dục, đồ đáng ghét, không cho trêu em... – Thượng Quan Tuyền giơ bàn tay trắng như phấn đấm vào lồng ngực hắn.

- Trả con cho em, từ sáng sớm đến giờ anh đã bế con rồi! – Nói xong, cô nhanh tay muốn “cướp” con trai.

- Không được, vừa sinh ra thằng bé đã bị nha đầu Thanh Nhi bế rồi, anhphải bế bù chứ! – Lãnh Thiên Dục ôm con, sải bước đi về phía trước.

- Này, ông xã... cho em bế con đi! – Thượng Quan Tuyền đuổi theo phía sau.

- Không được!

- Dục, anh ngông cuồng quá đấy, con là của em cơ mà!

- Cũng là con anh, không có anh thì em sinh con thế nào?

- Đồ đáng ghét, anh có đứa con cho em bế không thì bảo?

- Cho em bế một lúc cũng được, nhưng mà có một điều kiện! – Giọng nói hấp dẫn của Lãnh Thiên Dục vang vọng bên bờ cát trắng.

- Điều kiện gì? – Thượng Quan Tuyền chống nạnh, đứng lại hỏi, cô không đuổi kịp hắn.

Lãnh Thiên Dục quay đầu lại, cậu con trai cũng mở to mắt nhìn bố mẹ, cười khanh khách.

- Anh muốn em hô to là em yêu anh!

Thượng Quan Tuyền nở nụ cười đầy hạnh phúc, lúc này cô giống như một thiênthần. Cô chụm tay lại làm thành một cái loa, không bận tâm đến thứ gìkhác, lớn tiếng hô lên tiếng lòng:

- Lãnh Thiên Dục, em yêu anh!

Đôi mắt Lãnh Thiên Dục ngập tràn hạnh phúc, hắn đan bàn tay to vào tay cô,sự kiên định của người đàn ông khiến cô cực kì hạnh phúc.

ThượngQuan Tuyền vui vẻ, cô như một con bươm bướm nắm chặt lấy bàn tay to củahắn, cùng hắn đắm chìm trong hạnh phúc. Bầu trời trong xanh cùng biểnxanh sâu thẳm cùng chứng kiến hạnh phúc của cả gia đình...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.