"Tiểu Phong cháu đang nói cái gì vậy" 
Tiết Lam Thư cả kinh nhìn bé con đứng dựa lưng vào tường nói ra những lời đánh chết cô cũng không dám tin. Trong đầu Lam Thư là hàng loạt những câu hỏi dồn dập cần có lời giải đáp, đứa bé này rốt cuộc trải qua những gì? Có thật sự thằng nhóc trước mắt nàng đây mới chỉ bốn tuổi thôi hay không 
"Cháu nói cô hãy khuyên mẹ cháu đừng đi nữa có được không. Cháu muốn mẹ cháu ở lại đây, không muốn mẹ phải đau khổ chạy trốn nữa. Nếu không gặp những kẻ tổn thương mẹ trước đây thì không sao, còn nếu gặp họ cháu muốn đối diện với bọn chúng" 
"Tiểu Phong, cháu đang nói cái gì cô vẫn không hiểu. Bọn họ nào, tổn thương gì" 
Tiểu Phong trừng mắt nhìn Lam Thư, ánh mắt đó…ánh mắt đó giống hệt như ánh mắt của hắn của Huyết Vân Phượng nỗi ám ảnh của cả thành phố Đại Châu với con quỷ khát máu không có tình người. Lam Thư biết Nguyệt Ân luôn giấu kín thân phận ba của Dực Phong, nàng cũng chưa từng hé nửa lời với bé con. Vậy thằng nhóc này, thằng nhóc này…làm sao lại có thể nói ra những lời không đúng với tuổi thật như vậy 
"Sự che đậy và giấu diếm đầy sự ngốc nghếch của hai người nghĩ rằng có thể lừa được con sao. Sống từ nhỏ ở Brunei tính đến hiện tại mới có bốn năm nhưng không dưới ba lần bị ám sát. Mẹ nhiều đêm mơ ác mộng, ăn không dám ăn, mặc không dám mặc, sống lúc nào cũng phải dòm trước ngó sau. Như vậy còn muốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-bac-ty-ban-than-cho-huyet-lanh/452103/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.