Này! Phản ứng của bạn là gì...
Khi thấy người tình của chồng mặc váy cưới trắng muốt đến hôn lễ...
Khi thấy con riêng của chồng không may đẩy chết bào thai 7 tháng tuổi trong bụng...
Khi thấy em trai duy nhất vì cô ta chia tay mà tự tử...
Khi thấy... người gọi là mẹ chồng 10 năm đuổi ra khỏi nhà...
Khi nhìn lại mình...là một mụ đàn bà điên...
Nói tôi nghe.
Phản ứng của bạn, bạn cảm thấy thế nào?
“Ha!...”
“Bạn hỏi tôi?”
“Tôi thì làm gì có quyền phản ứng. Tôi cảm thấy thế nào ai thèm quan tâm?”
“Ha. Haaha...AHHH.”
“Trả con lại cho tôi, con tôi, con tôi! Em trai, em trai tôi đâu rồi. Tôi nói cho mấy người nghe, em trai là thủ khoa, thủ khoa đại học bách khoa đó, á haha,... con! Hải! Aaaaaaaa...”
“Hahaaa...hic, huhuh, hahh. Aaa... Á!”
____
“Này, cô đến phòng bệnh số 13 đi, bệnh nhân mất kiểm soát rồi.”
“Không phải chứ! Tôi không đi. Cô ta phát rồ phát dại rồi lao vào tôi thì sao. Anh ~, kệ cô ta đi, cả ngày có lúc nào bình thường đâu.”
Vị bác sĩ cả người núc ních mỡ, tỏ vẻ khó xử nhưng tay đã chạy loạn trên người cô hộ tá. Bàn tay mập bóp mạnh một bên ngực cô ta, miệng vẫn nghiêm túc.
“Dù sao cô ta cũng ở phòng VIP, nhỡ có gì.”
“Hai năm rồi cô ta có người đến thăm đâu chứ. Rõ ràng là bị vứt bỏ rồi.”
“Nhưng~”
“Đáng ghét~ đêm khuya tĩnh mịch như vậy, không có em anh chịu nổi cô đơn không~”
“Vậy mặc xác ả. Tắt camera đi cho đỡ phiền hà. Chúng ta làm việc chính nhé bảo bối.”
Nhất thời phòng trực diễn ra một màn động dục bẩn thỉu. Còn rên la như sợ không ai biết.
“Ahh~ anh~tiền thưởng tháng này của em... ưm, ahh. Bác sĩ~~~”
“Được rồi, tiền thưởng cho em sẽ không ít.”
“Ưm, ahh...”
____
Đêm nay là một đêm dài.
Trên hành lang mịt mờ của bệnh viện tâm thần, có một bóng người mặc áo bệnh nhân, ngơ ngác lê bước. Tóc đen dài xoã rối tung, cổ tay cổ chân đều có dây trói hằn lên nhiều không đếm nổi những vệt tím đen, rướm máu ghê rợn. Bóng đèn chập chờn, gió thổi lá xào xạc từng đợt, khung cảm hiu quạnh làm người ta phải run sợ, cô lại không cảm thấy gì.
Cô lững thững đi đến hồ nước. Cúi người xuống, muốn vứt bỏ sinh mệnh nhục nhã này.
“Khục khục, khà haha, khà khà...”
Âm thanh kì lạ vang lên sau lưng. Như tiếng cười khàn đục, như tiếng khóc nỉ non...
Cô mặt không đổi sắc trầm mình xuống nước.
“Khà khà, cô muốn chết?”
“...” Nước lạnh buốt dâng lên đến cổ.
“Cũng tốt cũng tốt, ta sống một mình thực buồn chán, có đồng loại rồi... khà khà...”
“Nhưng, chậc, không muốn làm lại sao?”
Nước tràn vào tai, mũi, cổ họng. Cảm giác chờ đợi giây phút tử vong kì thực không tệ.
“Hải gì gì đó, muốn hắn sống lại không... khà, khúc khích khúc khích, ta nhưng lại nói nhảm với người tìm chết, haha.”
Tường Vi vùng vẫy nhô đầu lên, nhìn trước mắt là một bóng trắng vặn vẹo kì dị, gương mặt đầy huyết nhục nhìn không rõ hình dạng. Khó khăn mở miệng sặc đầy nước, cầu xin.
“Có thể sao? Có thể cứu em trai tôi sao? Thực sự...khụ khụ. Có thể?”
“Muốn gì ở tôi, đều lấy hết đi, mau đưa Hải sống lại. Tôi van xin mà, hay,..hay phải quỳ? Muốn tôi làm gì cũng được. Tôi, khụ, giúp tôi...”
“Khục khục, không phải muốn chết sao? Khà khà, ngược lại cũng có chút thông minh. Cho ta cảm xúc của cô, ta giúp cô. Haha, chọn đi...”
“Cảm xúc?”- cô đặt tay lên lồng ngực mình.
“Haha, một nữ quỷ a, sống lạnh lẽo rất tẻ nhạt. Ta muốn cảm nhận lại cảm giác làm người. Lâu quá nên... khục khục... quên mất nó thế nào rồi.”
“Được.”
Bóng trắng lơ lửng tiến lại gần cô. Vươn bàn tay thối rữa đến lồng ngực bên trái, nơi trái tim đang đập.
“Ta rất thích mùi vị của hận thù, tuyệt vọng, đau đớntrên người cô. Giao dịch với quỷ, trái tim cô vẫn đập, nhưng là một cỗ máy vô cảm thôi.”
“Tôi nguyện ý.”
“Đủ sảng khoái, khà khà.”
“Nhắm mắt lại nào. Cô muốn gì, cầu xin đi.”
“Khục khục, khà khà khaaa...”
“Xem xem, không có thiên thần nào cứu vớt cô. Là ác quỷ tôi đây rảnh rỗi thôi. Khục khục, khục, haahh,...”
“Thiên thần a??? Khục, khà khà, bận rộn lắm...”