Thời tiết đang dần chuyển lạnh, ta đã ở sơn động dưới đáy cốc hơn hai tháng, cánh tay và chân trái bị gãy dần dần khỏi hẳn, tay tuy rằng không vận được khí lực, nhưng cử động đã không thành vấn đề, còn chân thì….
Ta đỡ vách động đi hai bước, rõ ràng chân bị gãy đi không vững vết thương vẫn truyền đến cảm giác đau đớn, nếu lấy bộ dáng này đi ra khỏi sơn động, e rằng không đi được bao xa đã bị kẻ điên bắt đem về.
Chỉ có thể đợi vết thương khỏi hẳn, ta khoanh chân ngồi xuống, nhìn chằm chằm vết thương ở chân thở dài.
Tuy rằng hiện tại ta có thể đi có thể động nhưng kẻ điên vẫn không cho phép ta rời khỏi sơn động, nếu phát hiện ta đi ra ngoài khi hắn trở về sẽ nổi trận lôi đình.
“Không cho, đi ra ngoài” Hắn sẽ lặp lại những lời này, hai mắt mở to, lửa giận từ trong mắt lan tràn đến cổ, ta sợ hắn xúc động sẽ dùng một bàn tay ném ta vào tường.
Ta là người xuất thân từ Ma Giáo nên có thể co được dãn được. Hắn điên nên gọi ta là “Niếp Niếp” ta dám lấy chân đá hắn, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, đến lúc hắn hung hăng như dã lang đầu đàn, ta ngược lại chỉ có thể im lặng giống như chim cút.
Tình thế tạo nên nhân cường a, đừng nói hiện tại tay chân ta đều bị thương, ngay cả khi tay chân hoàn hảo, với võ công của ta cũng đánh không lại hắn.
Ta không điên đấu với hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-va-ke-dien/1862156/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.