Tựa hồ cảm thấy bản thân dù sao cũng đã đem người ta ăn kiền mạt tịnh phải nên chịu trách nhiệm, Lệnh Hồ Xung sau đó ngược lại rất tẫn trách làm hết phận sự mà lại bắt đầu làm đại tổng quản thiếp thân cho Đông Phương giáo chủ, chiếu cố so với trước kia càng thêm tinh tế chu đáo hơn, làm cho bản thân Đông Phương Bất Bại có đôi khi đều nhịn không được muốn mặt hồng tim nhảy. Thập phần hối hận như thế nào lại không có làm cho quan hệ của bọn họ “Gạo nấu thành cơm” sớm hơn đâu?
Vị đại tổng quản Lệnh Hồ Xung này thật là tổng quản tốt của trong lòng trên dưới giáo chúng Nhật Nguyệt Thần Giáo. Thế nhưng khi đến cuối tháng phát hồng bao ——trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra mà hắc hắc cười không ngừng.
Lệnh Hồ Xung cũng không nói ra, dù sao cũng là việc vui, coi như là làm kỷ niệm cho giáo chủ củ chúng ta.
Cuộc sống gia đình của giáo chủ đại nhân thập phần dễ chịu, nhưng duy nhất không thỏa mãn chính là Lệnh Hồ Xung không còn chạm tới y nữa! Bản thân cũng dùng hết thủ đoạn muốn câu dẫn hắn, mỗi khi Lệnh Hồ Xung có phản ứng, nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc nhìn y chằm chằm sau đó đẩy y ra.
“Vì sao không chạm vào ta?” sắc mặt Đông Phương Bất Bại thật không dễ nhìn, đây là vũ nhục với y!
“Ngủ đi, giáo chủ.” Lệnh Hồ Xung dùng chăn quấn chặt giáo chủ quang lỏa, ôm lấy y.
Đông Phương Bất Bại cảm thấy bản thân trước sau không hiểu rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-thich-lam-nung-nha-ta/79367/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.