Tô Nhược Mộng chấn động nhìn những người trong sân, nãy giờ bọn họ đang nói gì? Trước kia bọn họ cũng khi dễ "nàng" như vậy? Sao trí nhớ trong đầu nàng lại không có? Chẳng lẽ những chuyện này đều là ký ức nguyên chủ không muốn nhớ lại, cho nên não tự động cắt bỏ?
Lôi Ngạo Thiên đứng sau cánh cửa nghe những lời khinh bạc bên ngoài, trong đầu phác họa lên hình ảnh của đám người đó, tay nắm chặt thành đấm kêu răng rắc, như thể cái tay hắn bóp chính là xương của những người đó.
Két - cửa phòng chợt mở ra, Lôi Ngạo Thiên hờ hững liếc mắt nhìn đám người trong sân, khóe mắt nhẹ chuyển, khóa chặt lên người Tô Nhược Mộng.
"Tô thị, ngươi thật là to gan, dám giấu nam nhân trong phòng khuê nữ ngươi." Lý Ngọc Quyền đưa tay chỉ vào Lôi Ngạo Thiên, hung tợn nhìn chằm chằm Tô thị, răng nghiến chặt đến mức hai bên trán nổi cả gân xanh.
Hắn hận không thể nhào tới nuốt luôn Tô thị nhu nhược kia vào bụng, hắn là một trưởng thôn, nhưng cũng là người phải để tang thê từ trẻ. Năm đó, từ lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mềm mại xinh đẹp của Tô thị hắn liền một lòng muốn tái giá với nàng, nhưng nàng cứng mềm đều không ăn, không cho hắn một chút cơ hội nào.
Nhiều năm qua, mặt mũi của hắn đều bị mất sạch trên người Tô thị, trong thôn không biết có bao nhiêu người ở sau lưng cười nhạo hắn không có bản lãnh, ngay cả một quả phụ cũng không lấy được tới tay.
Thôn Thanh Thủy này của bọn họ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-phu-nhan-bao-ngai-di-lam-ruong/179283/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.