Edit: Thảo My
Ngũ hộ pháp nặng nề vứt nhánh cây cầm trong tay xuống trên đất, khẽ hất hàm, hừ lạnh một tiếng, nói: "NN tên cẩu hoàng đế, đi, chúng ta đi khuyên Giáo chủ."
Tứ hộ pháp nghe vậy nghiêng đầu nhìn hắn, nói: "Bắt giặc phải bắt vua, chúng ta còn không bằng đi tìm phu nhân."
"Lão Tứ, ta không thích nghe so sánh này của ngươi, Giáo chủ ta là thần, tại sao có thể nói như vậy chứ?" Thất hộ pháp không vui khi nghe cái so sánh này, mặc dù, hắn biết phương pháp xử lí của Tứ hộ pháp là có thể thực hiện được, nhưng mà, nghe lời này, hắn thế nào đều cảm thấy không thoải mái.
Tứ hộ pháp liếc mắt xem thường, nói: "Lão Thất, ngươi khi nào tính toán như vậy? Một cái so sánh thôi mà."
Đại Hộ Pháp vẫn trầm mặc không nói, nhìn về phía bọn họ, nói: "Lão Tứ, ta cũng không thích nghe."
"Ta cũng không thích nghe."
"Lão Tứ chính là người một không học thức, mấy huynh đệ cũng chớ tính toán. Chỉ là, lời của hắn cũng có đạo lý, chúng ta không bằng đi tìm phu nhân trước."
"Cầm vương mẫu bắt ngọc đế, so sánh như vậy được rồi chứ?" Tứ hộ pháp từ trên cây nhảy xuống, nhìn chúng huynh đệ rối rít từ trên cây nhảy xuống, nói: "Rèn sắt khi còn nóng, chúng ta cùng nhau tìm phu nhân. Lòng phu nhân mang dân chúng, từ trước đến giờ thương cảm dân chúng, chúng ta chỉ cần thuyết phục phu nhân, cũng không lo lắng cửa ải của Giáo chủ."
"Không sai! Người vì hắn làm quần áo không công, đặt hạnh phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-phu-nhan-bao-ngai-di-lam-ruong/1565336/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.