Edit: Thảo My
"Phu nhân, Giáo chủ đã tỉnh chưa?" Mọi người đang bên ngoài dùng tuyết pha trà, nghe trong phòng truyền đến âm thanh vừa mừng vừa sợ của Tô Nhược Mộng, tất cả như ong vỡ tổ đều chạy vào, mọi người vây quanh một chỗ, ồn ào lộn xộn hỏi.
"Giáo chủ, ngươi tỉnh rồi? Ngươi có khó chịu chỗ nào không?"
"Giáo chủ, ngươi rốt cuộc tỉnh rồi? Ngươi không biết ngươi đã ngủ bao lâu?"
"Đúng! Giáo chủ, ngươi không biết phu nhân lo lắng cho ngươi bao nhiêu đâu?"
"Đúng vậy, Tam muội phu, về ngươi sau phải đối tốt với Tam muội chúng ta."
"Đúng vậy, đúng vậy! Tam tỷ phu, Tam tỷ nhà ta ít ngày trước mới vừa tỉnh lại, đã ngày ngày một tấc cũng không rời coi chừng ngươi."
"......"
Lông mày Lôi Ngạo Thiên nhíu lại thật cao, hắn nhìn Bạch Thiển và Lăng Cẩn Tịch chưa từng thấy, nghe những lời nói hắn hoàn toàn không hiểu, hắn không khỏi lấy tay vỗ trán, nghi hoặc hỏi: "Các ngươi trước đừng có gấp! Từng người nói, ta làm sao hoàn toàn nghe không hiểu các ngươi đang nói cái gì?"
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Nhị hộ pháp, nghĩ tới phiền toái, chính mình trực tiếp hỏi lên vấn đề: "Lão Nhị, ngươi nói đây là chuyện gì? Chúng ta không phải ở trên Phật Khiêu Nhai đọ sức với Ninh Ngạo Tuyết sao? Nhưng......"
Mọi người há to mồm, kinh ngạc nhìn nhau, lập tức lại hưng phấn ồn ào lộn xộn nói.
"Giáo chủ, ngươi nhớ lại chuyện lúc trước à?"
"Giáo chủ, ngươi biết chúng ta là người nào không?"
Lôi Ngạo Thiên liếc nhìn Nhị, Tứ, Lục, Thất hộ pháp một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-phu-nhan-bao-ngai-di-lam-ruong/1565314/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.