Edit: Gà
Beta: Thảo My
Bốc Đạt Phu sớm bị mỹ nhân trước mắt mê hoặc đến choáng váng đầu, không muốn để mỹ nhân xem thường mình, liền cười vang, nói: "Chưởng quỹ, không phải tại hạ khoe khoang, thiên hạ ngày nay nếu muốn biết độc dược người nào lợi hại nhất, tại hạ dám nhận thứ hai, sẽ không ai dám nhận thứ nhất. Tây Bộ chúng ta là thuỷ tổ chế độc, kiến thức chưởng quỹ rộng rãi hẳn đã nghe nói về Tây Bộ rồi chứ?"
"Ô." Tâm Nương buông chén đũa xuống, vui mừng ô một tiếng, xoay người thân mật kéo cánh tay Bốc Đạt Phu, mặt sùng bái nhìn hắn ta, nói: "Thì ra khách quan là tiền bối Bốc Đạt Phu Tây Bộ, uy danh của ngươi trên giang hồ chính là một truyền thuyết a. Ngang ngửa với Giáo chủ ma giáo đó."
"Có thật không?" Bốc Đạt Phu có chút không quá tin tưởng, dù sao tên tuổi Lôi Ngạo Thiên không ai không biết.
Tâm Nương dùng sức kéo Bốc Đạt Phu ngồi trên băng ghế, mặt chân thành cười nói: "Thiên chân vạn xác, Tâm Nương kinh doanh 【khách điếm Vô Danh】, nơi này mỗi ngày anh hùng hào kiệt giang hồ đi qua đi lại, chuyện trên giang hồ tự nhiên cũng không qua được lỗ tai Tâm Nương."
Nói xong, trong lúc Bốc Đạt Phu thất thần nàng đã rót một ly rượu đưa tới trước mặt hắn ta, cười nói: "Bốc đại ca, đến uống rượu."
Bốc Đạt Phu nghe Tâm Nương mềm nhũn gọi hắn một tiếng đại ca, trong lòng đã sớm tâm viên ý mã (Tâm như vượn leo trèo, ý như ngựa chạy rong),đáy mắt lóe sáng. Mùi rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-phu-nhan-bao-ngai-di-lam-ruong/1565287/chuong-76-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.