Chương trước
Chương sau
Edit: Thảo My
Thay vì phá vỡ cuộc sống yên tĩnh của mọi người, thay vì làm mọi người trở mặt thành thù, thay vì làm mọi người càng ngày càng cương, vậy không bằng để cho tất cả quy về yên lặng.
Nam Cung Trọng Khiêm sẽ không buông tha cao quan lộc hậu của hắn, sẽ không buông tha cảm giác ưu việt dưới một người, trên vạn người kia, cho nên, hắn trừ những thứ này ở ngoài ra, cái gì cố gắng cũng sẽ không để vào trong mắt Tô Uyển Tâm.
Mà nàng tương đối rõ ràng, Nam Cung Trọng Khiêm căn bản cũng sẽ không buông tha tất cả những gì bây giờ hắn có được.
"Ta..." Nam Cung Trọng Khiêm tự nhiên biết ý tứ của Nam Cung Cẩn, nhưng mà, hắn là người có lòng tham, hắn muốn lấy được song song, hắn còn có được hùng chưởng. Mặc dù hắn không thể vì Tô Uyển Tâm buông tha tất cả bây giờ hắn có được, nhưng mà, hắn nghĩ muốn có được đồng thời tất cả, phải có được Tô Uyển Tâm.
Từ đầu đến cuối Tô Nhược Mộng chỉ nhìn hắn một cái, hiện tại nàng cũng giống nhau không có hứng thú với lời nói cùng quyết định của hắn, nàng đong đưa tay Lôi Ngạo Thiên, hai người ăn ý nhìn nhau cười một tiếng. Hắn ôm sát nàng, nhìn về phía chúng hộ pháp ra dấu một cái, trong nháy mắt, toàn bộ người của Ma giáo liền biến mất ở trước mặt Đông Lý Phong bọn họ, trong miếu thổ địa rách rưới chỉ còn lại bốn người Đông Lý Phong bọn họ.
"Đứng lại!" Nam Cung Cẩn gọi Đông Lý Phong đang đuổi theo lại, nhìn cái khuôn mặt bởi vì tức giận mà vặn vẹo kia, nói: "Phong nhi, ta mặc kệ trước kia ngươi và Lôi Ngạo Thiên có nhiều ân oán. Ta muốn ngươi bảo đảm với ta, bắt đầu từ bây giờ không thể cùng Ma Giáo là địch, không được lại đi tìm bọn hắn gây phiền toái."
"Ngươi đã biết Mộng nhi là nữ nhi của cữu cữu, vậy ngươi nên cực kỳ minh bạch, nếu để cho hoàng thượng biết giữa các ngươi cùng Ma Giáo còn có sâu xa như vậy, hắn đối với các ngươi sẽ có những ảnh hưởng cùng bất lợi gì? Buông tay đi! Chuyện lúc trước cũng để cho nó qua, chỉ cần ngươi không tìm bọn hắn gây chuyện, Mộng nhi bọn họ cũng sẽ không có chuyện tìm ngươi."
Nói xong, nàng nghiêng đầu nhìn Nam Cung Trọng Khiêm, ý vị sâu xa nói: "Buông tay, là các ngươi giúp chính mình, nếu để cho người ngoài biết cái tầng quan hệ giữa  mọi người, chúng ta ai cũng đừng nghĩ được hoàng thượng tin tưởng lần nữa."
Nam Cung Cẩn nói xong, dẫn đầu đi ra ngoài miếu thổ địa.
Nhìn thái độ của Đông Lý Phong và Nam Cung Trọng Khiêm, nàng cũng biết lời của mình, bọn họ coi như tạm thời nghe lọt. Đối với chuyện sau này, bây giờ nhìn lại cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.
......
Trên quan đạo hai chiếc xe ngựa chạy như bay đi qua, Lôi Ngạo Thiên ôm sát Tô Nhược Mộng, hai người lẳng lặng cảm thụ ngọt ngào gặp lại sau ly biệt.
Tô Nhược Mộng cảm nhận được tay Lôi Ngạo Thiên nắm ở trên vai nàng càng ngày càng gấp, chặt đến nàng bắt đầu đau nhức. Nàng giãy giụa ngồi thẳng người, xoay người khẽ nhếch mở miệng, nhìn thấy những giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu trên trán Lôi Ngạo Thiên, không khỏi quên mất việc khép lại miệng, quên mất lời muốn nói.
"Nhị Lôi Tử, chàng làm sao? Chàng khó chịu chỗ nào?"
Xe ngựa im bặt mà ngừng, hộ pháp đang đánh xe bên ngoài sau khi nghe được âm thanh kinh ngạc của Tô Nhược Mộng, chợt dừng xe ngựa, nóng nảy mở cửa xe, lo lắng nhìn Lôi Ngạo Thiên bên trong.
"Giáo chủ làm sao rồi?"
Lôi Ngạo Thiên vểnh môi cười cười, tiện tay dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên trán, mặt buông lỏng cười nói: "Không có việc gì! Chỉ là thời tiết quá nóng, cho nên, ta ra chút mồ hôi thôi. Các ngươi chớ khẩn trương, thật không có việc gì."
Hắn càng nói không có việc gì, càng cường dắt cười đến một chút giống như tự nhiên cười, Tô Nhược Mộng bọn họ lại càng không tin lời của hắn.
Thời tiết quá nóng rồi hả? Sao bọn họ không cảm giác như thế? Bây giờ đã là mùa thu, thời tiết đã hơi lạnh rồi, đâu còn nóng đến chảy mồ hôi mãnh liệt?
Tô Nhược Mộng đưa tay nắm chặt bờ vai của hắn, không để cho hắn tránh ánh mắt của nàng, nhìn chằm chằm hắn, hỏi "Chàng rốt cuộc làm sao? Có phải Đông Lý Phong đã làm cái gì với chàng hay không? Chàng đừng nghĩ gạt ta, nếu chàng nhất định không nói, ta lập tức để cho bọn họ quay đầu, ta tự mình đi hỏi Đông Lý Phong"
"Xảy ra chuyện gì?" Một ít các hộ pháp trên xe ngựa phía sau cũng dừng lại, một đám sốt ruột xông tới, đứng ở đầu xe ngựa bên cạnh nhìn sang trong xe ngựa.
Lôi Ngạo Thiên nhìn Tô Nhược Mộng, nhìn lo lắng trên mặt nàng, nhìn đáy mắt nàng kiên định, cong cong khóe môi, nói: "Thật không có bao nhiêu chuyện, ta chỉ là trúng tình độc mà thôi. Chờ chúng ta trở lại Tử Long Lĩnh, để lão Thất kiểm tra cho ta là tốt. Hắc hắc."
Nói xong, vẻ mặt hắn thoải mái cười khan mấy tiếng, nhìn nét mặt bọn họ một cái hai cái cũng không tin, hắn giơ tay phải lên, tựa như bảo đảm nói: "Thật không có việc gì, các ngươi đi về hỏi lão Thất một phen rồi sẽ biết ta không có lừa các ngươi."
"Đừng đánh ha ha." Hốc mắt Tô Nhược Mộng trong phút chốc liền đỏ lên, nước mắt lớn chừng hạt đậu đùng đùng rớt xuống. Đưa tay kéo xuống tay hắn giơ lên, vừa đấm lồng ngực của hắn, vừa nghẹn ngào nói: "Nhị Lôi Tử, chàng là người xấu, chàng trúng độc tại sao không nói? Tại sao chàng phải mạnh mẽ chịu đựng? Chàng không biết ta sẽ lo lắng sao? Ô ô ô..."
Lôi Ngạo Thiên một tay kéo nàng gần trong ngực, nhìn các hộ pháp phía ngoài, cho bọn họ một ánh mắt, phất phất tay.
Các hộ pháp đều lo lắng trùng trùng giải tán đi, xe ngựa lại tiếp tục trên quan đạo khởi hành, tốc độ hai chiếc xe ngựa so với vừa rồi càng thêm nhanh hơn không ít. Bọn họ theo Lôi Ngạo Thiên nhiều năm như vậy, hai bên trong lúc đó sớm đã có một loại ăn ý, nếu như trở về tìm Đông Lý Phong có ích, Lôi Ngạo Thiên nhất định sẽ không chạy về Tử Long Lĩnh như vậy.
Bây giờ toàn bộ hi vọng của bọn họ đều đặt trên người đồ đệ thần y —— Thất Hộ Pháp.
Đông Ly Phong thật là́ ác độc, hắn cư nhiên hạ Giáo chủ một loại độc không có thuốc giải như vậy, nhưng mà tình độc là cái gì chứ? Tới bây giờ bọn họ đều chưa từng nghe qua.
"Cái người xấu này, cái tên lường gạt này. Hu hu hu..." Tô Nhược Mộng ôm Lôi Ngạo Thiên hu hu mà khóc lên.
Lòng của Lôi Ngạo Thiên bị nàng vừa khóc như vậy, lại từng phát từng phát co rút đau đớn vùng dậy, cũng không biết là tình độc phát tác, hay là bị nước mắt của nàng làm cho phỏng rồi. Hắn quay nàng lại, cúi đầu ngậm chặt môi anh đào của nàng, cuồng loạn vừa lửa nóng cướp đoạt ngọt ngào nàng.
Đau đi, cứ việc đau đi.
Hắn không sợ! Hắn không phục thiên! Hắn không phục địa! Hắn không tin đây chính là kết cục của hắn, bọn họ còn có rất nhiều tương lai tốt đẹp.
Nếu như, độc trên người của hắn ngay cả lão Thất cũng không giải được, vậy hắn cũng muốn liều mạng lấy hết toàn lực khắc từng ly từng tý của nàng vào trong đầu, vào trong lòng, chống chọi với tình độc tới cùng, không để cho nó làm hao mòn đi những hình ảnh tốt đẹp kia trong đầu hắn.
Mộng nhi, nếu như tương lai ta không tự chủ được quên nàng, xin nàng nhất định phải nắm tay ta thật chặt, để cho ta lại một lần nữa nhớ lại nàng, để đời đời kiếp kiếp ta cũng không thể quên nàng.
Ừ... Hai người quên mình ôm hôn, ôm nhau thật chặt, hận không được vê đối phương vào trong thân thể mình, để cho nàng / hắn trở thành một phần trong thân thể của chính mình.
Cái gì? Tô Nhược Mộng kinh ngạc đẩy Ngạo Thiên ra, vừa rơi nước mắt, vừa đau lòng cầm khăn tay thay hắn lau chùi tia máu ở khóe miệng. Hắn còn nói không có việc gì, nhưng mà, hiện tại hắn cũng đã hộc máu. Không nghiêm trọng như lời nói, như thế nào lại là như vậy đây?
Nàng nghiêng đầu nhìn hai xe ngựa bên ngoài, Lục Hộ Pháp, nói: "Dừng xe, chúng ta quay lại kinh thành."
Không được! Nàng nhất định phải trở lại kinh thành, nàng muốn tìm Đông Lý Phong đòi thuốc giải, nàng không thể trơ mắt nhìn hắn khổ sở như vậy.
"Lão Nhị, chạy hết tốc lực về Tử Long Lĩnh." Lôi Ngạo Thiên không để cho Nhị Hộ Pháp đang bên ngoài xe ngựa trả lời, bổ sung một câu.
"Dạ! Giáo chủ."
Tô Nhược Mộng nghi hoặc nhìn hắn, trong đôi mắt sáng nổi lên nồng nặc khiếp ý: "Tại sao?"
Tại sao hắn không để cho nàng trở lại kinh thành tìm Đông Lý Phong đòi thuốc giải? Chẳng lẽ hắn trúng độc không có thuốc giải sao? Chẳng lẽ hắn...
Lôi Ngạo Thiên nắm thật chặc tay của nàng, ôm nàng vào trong ngực, ra vẻ thoải mái nói: "Mộng nhi, ta nên làm sao với nàng bây giờ?"
Nghe vậy, toàn thân Tô Nhược Mộng cứng đờ, trước kia vẫn không cho hắn gọi nương tử, nhưng bây giờ hắn đột nhiên gọi nàng là Mộng nhi rồi, nàng lại phát hiện mình có chút không quen, thậm chí còn có khiếp ý. Làm sao? Hắn rốt cuộc làm sao? Sẽ không thật sự bị chính mình đoán trúng, độc này không có cách giải chứ?
"Chàng..."
"Hư, nàng nghe ta nói với nàng." Lôi Ngạo Thiên chặn lời nói của nàng, dùng sức ôm nàng càng chặt hơn, một cái tay khác cũng không nhàn rỗi  nắm chặt tay nàng, nói: "Tình độc là một loại độc dược của Tây Bộ một dân tộc thiểu số, nói nó là độc cũng không phải là độc, chỉ cần người trúng độc không động tình, không động lòng, cũng sẽ không phát tác. Nhưng độc này đối với người trong lòng đã có đối tượng mà nói, nó lại hung mãnh hơn bất kỳ loại độc nào trên đời."
"Mộng nhi, độc này trước mắt ngay cả Tây Bộ cũng không có thuốc giải, cho nên, coi như chúng ta trở lại kinh thành tìm Đông Lý Phong cũng không có ích, còn không bằng chạy về Tử Long Lĩnh để cho lão Thất nghĩ biện pháp. Ngươi yên tâm, lão Thất hắn là đồ đệ thần y, nhất định sẽ có biện pháp. Độc này sẽ không mất mạng, cho nên, nàng đừng quá lo lắng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.