Edit:Thảo My
Một lúc sau, Hắc Tam cảm thấy thời gian đã quá lâu, nhìn đường nhỏ bên kia Hắc Cẩu phất phất tay, hắn lắc đầu một cái, hướng về phía sau lưng Tô Nhược Mộng, thúc giục: "Tô cô nương, lâu như vậy, ngươi xong chưa?"
"......" Không có hồi âm.
"Tô cô nương?" Hắc Tam kinh ngạc lại hô lên một tiếng.
"......" Vẫn không có hồi âm, lòng Hắc Tam nhảy lên một cái, thầm kêu một tiếng không tốt, vội vàng xoay người về phương hướng Tô Nhược Mộng đi, lớn tiếng gọi: "Tô cô nương, ngươi đã khỏe chưa? Tô cô nương? Tô cô nương?"
"......" Mọi thứ vẫn trầm mặc như cũ, lần này Hắc Tam cũng không cần biết nam nữ khác biệt gì nữa. Vội vàng chạy đến cây đại thụ nơi Tô Nhược Mộng đi ngoài, vừa nhìn hắn lập tức choáng váng, nơi này nào còn có bóng dáng Tô Nhược Mộng? Nàng đã sớm không biết chạy đi đâu?
"Mẹ." Hắc Tam tức giận mắng một tiếng, ngay sau đó sợ hãi gọi Hắc Cẩu trên đường nhỏ: "Hắc Cẩu, ngươi mau lại đây, cô nương kia chạy rồi."
Mặt Hắc Cẩu tức giận phi thân nhảy tới, đứng trước mặt Hắc Tam bộ mặt nóng nảy, hận không thể rèn sắt khi còn nóng: "Hắc Tam ngươi rất ngu xuẩn, ngay cả trông chừng một nữ nhân cũng không được, rốt cuộc ngươi làm ăn được cái gì không biết?"
Hắc Cẩu trừng mắt liếc Hắc Tam đang sững sờ, trách mắng: "Ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Nhanh đi tìm. Một người trông cũng không được, nếu như không tìm được người, hai chúng ta chuẩn bị một chưởng của vương gia đánh chết đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-phu-nhan-bao-ngai-di-lam-ruong/1565225/chuong-61-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.