Chương trước
Chương sau
Edit: Tiểu Linh Đang.
"Nhị Lôi Tử, nhị Lôi Tử, nhị Lôi Tử. . . . . ." Tô Nhược Mộng ngủ trong ngực hắn, lẳng lặng nhìn bốn phía núi non trùng điệp, mây mù lượn quanh núi lớn, một lần lại một lần kêu biệt danh nàng đặt cho hắn.
Tối hôm qua đám người bọn họ cuồng hoan rất lâu, tất cả mọi người giống như đang phát tiết những bất mãn trong cuộc sống, dùng sức nhảy, hoàn toàn lộn xộn không ra bài bản gì. Có điều, nhảy loạn như vậy cũng có hiệu quả, tối thiểu nàng có thể thấy trong tròng mắt đen của Lôi Ngạo Thiên ở phía sau lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, không hề tối tăm và đè nén nữa.
"Nương tử, chào buổi sáng!" Lôi Ngạo Thiên khẽ cười một tiếng, nhéo nhẹ một cái cái mũi của nàng, còn chưa buông tha năn nỉ, "Nương tử, nàng có thể không gọi ta là nhị Lôi Tử hay không, nếu như nàng muốn gọi thân mật một chút, hoàn toàn có thể gọi ta là tướng công."
Cái tên này thật đúng là không thể để cho nàng gọi thành thói quen, nếu để cho người khác nghe được, không cười rơi răng hàm mới là lạ.
"Chàng sợ bị người khác cười?"
"Không phải, ta sợ làm hư thanh danh Ma Giáo."
"Giả, rõ ràng là giả. Chàng chính là sợ bị người khác cười."
" Nực cười, dõi mắt khắp thiên hạ ai dám cười Lôi Ngạo Thiên ta, trừ phi hắn chán sống."
"Nếu vậy, chàng khiếu nại muốn ta đổi cách gọi làm gì? Dù sao thì coi là người khác buồn cười, cũng không dám cười. Đem người khác đang bình thường nghẹn thành nội thương, không phải chàng cảm thấy càng có thể thể hiện oai phong của Đại Giáo Chủ sao? Hoàn toàn không uổng phí sức lực." Tô Nhược Mộng trừng mắt liếc hắn một cái, con ngươi đảo quanh mấy lần, lại nói: "Dù sao ta cũng sẽ gọi như vậy, chàng chỉ có hai lựa chọn, hoặc là để cho ta gọi, hoặc là ta thay đổi người."
Lôi Ngạo Thiên vừa nghe nàng nói không tiếp nhận danh tự này sẽ phải thay đổi người, lập tức bối rối, vội vàng tỏ rõ lập trường: "Bây giờ ta nghĩ cái tên nhị Lôi Tử này không tồi, những lời nương tử vừa nói thật có đạo lý. Vì để cho nương tử cùng vi phu nồng tình mật ý, về sau chúng ta sẽ bí mật gọi như vậy."
Tô Nhược Mộng nhìn hắn chằm chằm, rất dân chủ hỏi "Ta không ép buộc đấy chứ?"
"Không có, không có! Vi phu cam tâm tình nguyện." Lôi Ngạo Thiên khoát tay áo, luôn miệng bảo đảm.
"Phốc. . . Ha ha ha. . ." Nhị hộ pháp đứng dưới tán cây gọi bọn họ đi ăn điểm tâm, nghe hai người bọn họ nói, không nhịn được cất tiếng cười to. Cười, cười, đột nhiên xung quanh truyền đến một cỗ khí lạnh, chỉ cảm thấy có hai đạo ánh sáng lạnh bắn qua hắn.
Hắn lập tức dùng sức che miệng, ngẩng đầu nhìn Lôi Ngạo Thiên sắc mặc không tốt, lắc đầu thật mạnh.
Ai. . . Tại sao hắn không cẩn thận như vậy, buồn cười cũng không thể cười ở nơi này.
Xong đời, bị Giáo chủ bắt quả tang, lần này nhất định không có quả ngon để ăn rồi.
Một mặt Nhị hộ pháp thay mình mặc niệm ở trong lòng, một mặt cợt nhả nhìn Lôi Ngạo Thiên cùng Tô Nhược Mộng nói: "Giáo chủ, buổi sáng an lành! Phu nhân buổi sáng an lành! Điểm tâm đã chuẩn bị sẵn sàng rồi." Nói xong liếc nhìn Lôi Ngạo Thiên mặt nhăn nhó, lại nói: "Giáo chủ, thuộc hạ vừa mới tới đây chẳng nghe được cái gì cả, mới vừa rồi thuộc hạ nghĩ đến chuyện cười hôm qua cùng lão Tứ.”
"Chuyện cười gì vậy? Lão Nhị không phiền thì nói nghe một chút, để bổn Giáo Chủ cùng phu nhân vui vẻ."
"Đúng vậy, nghe nói buổi sáng cười một cái, sẽ trẻ mười năm." Tô Nhược Mộng ngay sau đó tiếp lời Lôi Ngạo Thiên, mang vẻ mặt mong đợi nhìn Nhị hộ pháp.
Trên trán Nhị hộ pháp chợt rơi xuống vài giọt mồ hôi lạnh, miễn cưỡng vui cười nhìn bọn họ, thầm nghĩ một hồi sau đó nói: "Chuyện cười này nói đúng thì . ." Đột nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nhược Mộng, trừng mắt nhìn, "Phu nhân, ngày hôm qua không phải ngài cũng có mặt ở đó sao?”
"Có không? Ta không quá nhớ."
Tiểu tử này phản ứng vẫn còn rất mau, lại muốn kéo nàng xuống nước.
"Có ở, hay cái kia, cái kia đó, phu nhân nhớ ra rồi sao?" Nhị hộ pháp tiếp tục cười ha ha, cười đến có chút ân cần. Đưa tay xoa xoa mồ hôi trên trán, trong lòng lẩm nhẩm, phu nhân ơi phu nhân, ngài cứu vớt ta đi.
Giáo chủ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng .
Tô Nhược Mộng nhìn hắn làm bộ đáng thương, suy tư một lát, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra mà nói: "Ta nhớ, lão Tứ nói, ngày trước có người, hắn giàu có nên có một số tiền, ước chừng ba trăm lượng bạc. Nhìn đến ba trăm lượng bạc này, hắn sinh ra lo nghĩ, nếu để trong nhà, hắn sợ có ăn trộm. Mang ở bên người, hắn lại sợ bị người khác biết được. Vì vậy, hắn trái lo phải nghĩ, rốt cuộc nghĩ ramột biện pháp tốt."
Tô Nhược Mộng khẽ liếc nhìn Nhị hộ pháp, cười nói: "Hắn cầm một cái cuốc từ trong nhà ra, đào một cái hố trong sân, đem ba trăm lượng bạc chôn xuống. Nhưng hắn suy đi nghĩ lại, sau này mình có thể nhớ được chôn bạc ở chỗ nào hay không? Vì vậy, hắn lại càng thêm lo nghĩ, nghĩ nghĩ, hắn tìm tới một tấm ván, trên ván gỗ viết xuống vài chữ to, sau đó dựng thẳng tại chỗ chôn bạc."
Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng thanh sắc câu toàn* nói, khi đó còn cau mày, thỉnh thoảng cặp mắt còn sáng lên, rất đáng yêu. Đây còn là lần đầu tiên hắn nghe được có người mang biểu tình phong phú kể chuyện xưa như thế.
*Đại khái là tiếng nói và nét mặt đều đẹp và hài hòa.
Hắn xếp câu chuyện này vào chuyện xưa, thật sự là bởi vì nội dung bên trong hoàn toàn không có chút buồn cười nào, vì vậy hắn có chút cảm giác hứng thú hỏi: "Hắn ta viết cái gì trên ván gỗ?"
Tô Nhược Mộng nhìn dáng vẻ hứng thú bừng bừng của bọn họ, không nhịn được cười lên ha hả, vừa cười vừa nói: "Giấu đầu lòi đuôi. Ha ha ha. . ."
"Ha ha ha. . ." Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên cũng cười theo, ôm nàng buông lỏng nhảy xuống, ngay trước mắt vị Nhị hộ pháp đang đen mặt, thản nhiên nói: "Lão Nhị, chuyện cườilão Tứ kể hôm qua làm cho ta cười rất sảng khoái, không trách được ngươi mới vừa cười thành cái dạng kia."
"Hắc hắc. . ." Nhị hộ pháp đi theo sau bọn họ, một mặt ngượng ngùng cười, một mặt ai oán nhìn bóng lưng Tô Nhược Mộng.
Phu nhân cũng bị Giáo chủ làm hư, vòng vèo vẫn là đem mình bán đi.
Ngài ấy vừa nói đến người chôn bạc, rõ ràng là ám chỉ mình chứ sao.
Đáng sợ a đáng sợ, về sau lại thêm một người là phu nhân chơi đùa bọn họ, cuộc sống này làm sao sống tiếp? Xem ra, sau này mình phải cẩn thận ghi nhớ không được chọc tới hai vị này.
Vốn nên nhanh chóng chạy về Tử Long lĩnh, kết quả lại lưu lại núi Thanh Hổ bốn ngày, trong bốn ngày này, bọn họ giúp những người chạy nạn đáng thương xây dựng phòng ốc. Các hán tử ở trên sườn núi khai hoang sửa sang trồng trọt lại, còn Tô Nhược Mộng cùng Lạc Băng Vũ mang theo những người phụ nữ hái nấm trong rừng, cũng dạy bọn họ cách phơi va bảo quản.
Lôi Ngạo Thiên cùng mấy hộ pháp ngăn giữa hai núi để xây một cây cầu gỗ có thể di chuyển, những thứ này do Bát hộ pháp thiết kế. Chủ yếu là dùng để đề phòng quan binh hoặc thổ phỉ chân chính.
Nếu quả thật gặp phải nguy hiểm, toàn bộ bọn họ có thể rút lui đến ngọn núi đối diện, sau đó dời cầu gỗ này đi.
Bát hộ pháp còn nhờ lợi thế là núi, giúp bọn họ xếp đặt mấy trạm canh gác ngầm ở sườn núi, hiện tại thiên hạ không yên bình, triều đình vô năng, đề phòng một chút, luôn là lo trước khỏi hoạ .
"Giáo chủ, Tử Long lĩnh truyền đến tin gấp, nói là Lý tướng quân mang theo quân đội hạ trại canh giữ ở Tử Long lĩnh, đoán chừng mấy ngày nay sẽ có hành động. Bọn họ biết chúng ta còn chưa trở về Tử Long lĩnh, thuộc hạ phỏng đoán, bọn họ một là nghĩ tại chân núi chặn lại chúng ta, hai là nghĩ thừa dịp chúng ta không có ở đây, tấn công Tử Long lĩnh."
Đại Hộ Pháp mang mặt vẻ buồn bã đi tới bên cạnh Lôi Ngạo Thiên, hướng hắn hồi báo gấp nội dung bức thư.
Lôi Ngạo Thiên chắp hai tay ra sau lưng, nhìn bình đài trên vách núi đối diện, Tô Nhược Mộng đang dạy những phụ nữ kia cắt Linh Chi nhỏ ra, đôi môi vẽ lên một độ cong, chậm rãi nói: "Ngươi đi thông báo bọn họ, chúng ta lập tức sẽ đi xuống núi, chạy hết tốc lực về Tử Long lĩnh."
Thành vương lại muốn hành động sao? Chỉ có điều, cách này của hắn ta tốt, có thể ngăn bọn họ bên ngoài Tử Long lĩnh, giáo chủ và các hộ pháp đều bên ngoài, xem ra muốn tấn công Tử Long lĩnh sẽ dễ dàng rất nhiều. Nhưng mà, bọn họ tuyệt đối sẽ hối hận vì có ý nghĩ này, nếu như hắn (Lôi Ngạo Thiên) không trấn giữ Tử Long lĩnh mà Tử Long lĩnh đã bị thua, vậy hắn cũng quá thất bại rồi.
"Chờ một chút." Lôi Ngạo Thiên gọi Đại hộ pháp đang muốn rời đi lại, khóe miệng bật ra nụ cười yếu ớt, "Truyền cho ta Tử Long lệnh, lệnh Đông đường chủ sớm đem Thành vương mời đến Tử Long lĩnh để làm khách cho ta, để Nam đường chủ phái người đi thăm dò thân phận hắc Các chủ."
"Dạ, thuộc hạ tuân lệnh." Trong lòng Đại hộ pháp kích động vô cùng, xem ra Giáo chủ đang chuẩn bị đánh một trận lớn với triều đình.
Lôi Ngạo Thiên đứng lẳng lặng ở bên bờ đá, nhìn một màn đối diện hài hòa này, trong lòng ấm áp. Hắn quá may mắn, vì gặp được Mộng nhi. Có lẽ ở trong mắt người khác, Mộng nhi không có ý nghĩa, nhưng mà, bọn họ không biết, Mộng nhi với hắn mà nói chính là toàn bộ thế giới.
Tâm tình của hắn, nàng luôn là người đầu tiên nhận thấy được, nàng luôn có thể nghĩ ra biện pháp để cho hắn vui vẻ cười, để cho buồn bực trong lòng hắn trở thành hư không.
Nàng thỉnh thoảng như vui sướng như quỷ linh tinh, thỉnh thoảng như thành thục trí giả, thỉnh thoảng như đứa trẻ nghịch ngợm, thỉnh thoảng dí dỏm như thiếu nữ. . . . . . Nàng có nhiều mặt như vậy, hắn rất ưa thích! Bây giờ nhìn lại nàng rất ưa thích cuộc sống điền viên, cũng rất vui vẻ khi chung đụng với mọi người, mấy ngày ngắn ngủn nàng đã cùng người nơi này từ trên xuống dưới hòa hợp làm một.
Đối mặt đứa trẻ, nàng là tỷ tỷ của chúng, đối mặt lão nhân, nàng là tiểu bối ấm áp, đối mặt phụ nữ, nàng là bằng hữu, đối mặt các hán tử, nàng là anh em.
Nàng như vậy, làm cho hắn hoàn toàn có lòng tin tin tưởng nàng sẽ thích cuộc sống ở Tử Long lĩnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.