"Mẹ, con cũng đang muốn thương lượng với mẹ chuyện rời khỏi thôn Thanh Thủy, nhưng mà, chúng ta còn phải ở lại đây thêm một thời gian nữa. Chúng ta phải đợi Lôi Ngạo Thiên luyện thành "Long Hành Thiên Hạ", con không muốn làm nhiễu loạn tâm tư của hắn."
Tô Nhược Mộng trầm ngâm một hồi, chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình.
Nếu đã biết được tâm ý của mình, nàng sẽ phải đứng ở góc độ của hắn để suy nghĩ. Nếu hai người bọn họ muốn bảo vệ được Long Khiếm kiếm và Phượng cầm, thì phải học được cái cơ bản nhất là khống chế được bọn nó.
Nếu nàng đoán không sai, chắc chắn Long Khiếu kiếm cũng có thể Nhân Kiếm hợp nhất. Chỉ khi thanh kiếm và cầm cùng ẩn hình, các nàng mới không bị người khác dòm ngó.
Tô thị sáng mắt nhìn nàng, vui vẻ cười nói: "Mộng Nhi, con đã trưởng thành rồi. Đã học được cách yêu một người, tin mẹ đi, các con nhất định sẽ hạnh phúc.
"Dạ." Tô Nhược Mộng không tiếp tục phủ nhận nữa, mà cười gật đầu.
"Mộng Nhi, trong khoảng thời gian này tạm thời con đừng luyện thủ khúc đó nữa, lực sát thương của nó quá lớn, không thích hợp luyện tập ở thôn Thanh Thủy này, chỉ cần hơi chút sơ sót sẽ dẫn tới sự chú ý của người khác. Giờ con cứ thu lại Phượng cầm trước đã, vẫn là câu nói kia, chuyện của Phượng cầm trừ ta và Ngạo Thiên ra, ngàn vạn lần không được để cho người thứ tư biết bí mật này."
Tô thị chỉ vào Phượng cầm, dặn dò Tô Nhược Mộng lần nữa.
Nếu các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-phu-nhan-bao-ngai-di-lam-ruong/1565163/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.