Chương trước
Chương sau
"Ngươi yên tâm, ta tuyện đối sẽ không nói cho người khác biết một chữ." Tô Nhược Mộng sảng khoái đáp ứng, nàng biết chuyện gì có thể nói, chuyện gì không. Long Khiếu kiếm này và cả kiếm phổ kia đều là thánh bảo võ lâm, nhất định có không ít người ham muốn có được nó.
Chờ một chút, Tô Nhược Mộng chợt ngẩng đầu, mắt không chớp nhìn Bát hộ pháp, hỏi: "Ngươi nói Long Khiếu kiếm này đã thất truyền hơn ba trăm năm?"
"Đúng vậy!"
Long Khiếu kiếm thất truyền hơn ba trăm năm, cầm phổ của nàng cũng hơn ba trăm năm không ai có thể đàn được, một cái là kiếm phổ "Long Hành Thiên Hạ", một cái là cầm phổ "Phượng Vũ Cửu Thiên", giữa hai cái này có rất nhiều điểm trùng hợp, chẳng lẽ bọn nó có liên quan gì đó với nhau?
"Ngươi nói cho ta nghe về truyền thuyết của Long Khiếu kiếm đi."
Tô Nhược Mộng nghe Bát hộ pháp tự thuật, trong lòng càng ngày càng không thể bình tĩnh nổi, nhất là câu: "Long Khiếu ra đời, thiên hạ phân tranh. Phượng Minh đi theo, Long Phượng trình tường." Lại là Long Phượng, đây thật sự là trùng hợp sao?
Kiếm trống mái, có khi nào thanh Phượng Minh kiếm này v không phải là kiếm?
"Bát hộ pháp, trên cổ tịch có ghi lại tư liệu về Phượng Minh kiếm không?"
"Không có, những thông tin về Phượng Minh kiếm trong sách cũng đều từ phán đoán mà ra." Bát hộ pháp suy nghĩ, nhẹ lắc đầu một cái.
Phượng Minh? Phượng... Minh.. là chỉ tiếng kêu của Phượng Hoàng sao? Vậy nàng dùng Phượng cầm để đánh đàn có đại biểu cho tiếng của Phượng Hoàng hay không?
Chuyện này càng đào lại càng không thấy đáy, bên trong hoàn toàn mờ mịt, căn bản không thấy rõ được chân tướng. Đầu nàng thật là đau mà, cả đêm chưa ngủ giờ lại vướng phải nhiều nghi vấn như vậy, cảm giác đầu sắp nổ tung ra luôn rồi.
Không thể tiếp tục được nữa.
Tô Nhược Mộng đứng lên, trực tiếp chui vào phòng bếp. Quên đi, hay là đi làm điểm tâm, bận rộn một chút, cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
"Phu nhân, thủ khúc tối qua tên là gì?" Bát hộ pháp kịp gọi nàng lại, hỏi vấn đề khiến mình trăn trở cả buổi tối.
Tối qua bọn họ nghe thủ khúc này, chỉ cảm thấy khí huyết đảo lưu, mỗi âm mỗi nốt đều như tên nhọn bắn thẳng đến màng nhĩ và tâm mạch. Nhưng kỳ quái là khi họ đi xem xét tình hình thôn dân, lại phát hiện tất cả thôn dân đều đang ngủ say, không có dấu hiệu bị tiếng đàn làm tổn thương.
Tình huống như thế thật quái dị, khiến hắn cả đêm không an giấc.
Những chuyện lạ trên giang hồ có rất nhiều, nhưng chuyện kỳ quái như vậy, hắn chưa từng được nghe.
"Phượng Vũ Cửu Thiên." Tô Nhược Mộng chỉ chừa lại bốn chữ, xoay người cất bước rời đi. Nàng thật sự không muốn nghĩ tiếp về chuyện này, quá khó hiểu. Châm ngôn sống của nàng là - Biến phiền não thành nhỏ nhất, biến niềm vui thành lớn nhất.
Phượng Vũ Cửu Thiên? Bát hộ pháp kinh nhạc nhìn theo bóng lưng Tô Nhược Mộng, trong miệng không ngừng nỉ non.
Tô Nhược Mộng dành ra hai ngày để chăm lo việc nhà, những thứ cần lau chùi, dọn dẹp nàng đều làm hết một lần, một cung cấp một ngày ba bữa vô cùng phong phú cho các hộ pháp. Dù sao thì... mấy hộ pháp này trong lúc rãnh rỗi cũng ngày ngày lên núi bắt thú hoang, nàng chỉ cần chế biến được.
Nhị hộ pháp được Lôi Ngạo Thiên sai trở lại, đồng thời cũng mang theo tin tức của cha mẹ Lôi Ngạo Thiên.
Nghe nói, lão giáo chủ và lão giáo chủ phu nhân đã cùng nhau đi vân du. Cho nên, chuyện cầu hôn cũng phải lùi lại một thời gian, Tô Nhược Mộng không có ý kiến gì với chuyện này, chỉ có Tô thị là không mấy vui vẻ.
Nàng thu dọn bát đũa, đứng ở cửa phòng bếp, nhìn mấy nam tử đang ngồi vây quanh bàn giành món ăn, không khỏi lắc đầu cảm thán.
Mỗi bữa bọn họ đều ăn như quỷ đói đầu thai, dùng đũa mà khoa tay múa chân với nhau, ngươi đẩy ta cướp, không ngừng tranh giành món ăn trong mâm.
Có lẽ do họ quá nhàm chán, cũng có thể là do món ăn nàng nấu quá ngon. Thật không biết tài nấu nướng của đầu bếp Ma giáo có phải thật sự không được bọn họ chào đón hay không? Bình thường làm mưa làm gió trên giang hồ còn chưa tính, sao ngay cả ăn cơm cũng có phong phạm Ma giáo như vậy chứ?
Hai ngày bận rộn cuối cùng cũng kết thúc, nàng nhìn chúng hộ pháp đang ăn uống vô cùng náo nhiệt, nâng trán hỏi: "Trừ ăn ra các ngươi còn biết làm gì?"
Chúng hộ pháp lần lượt ngẩng đầu, thay phiên lên tiếng: "Thưa phu nhân, thuộc hạ còn có thể giết người."
"Nhà ta không nuôi kẻ nhàn rỗi."
"... Chúng ta có thể đi giết người lấy tiền hiếu kính phu nhân."
"Ta không cần mấy đồng tiền đẫm máu đó."
"..." Chúng hộ pháp liếc mắt nhìn nhau một cái, ăn ý nói: "Xin phu nhân chỉ rõ!"
"Tất cả các ngươi đều đi làm ruộng cho ta!"
Não như đặc lại, chúng hộ pháp vô cùng buồn bã: Giết người thì dễ, làm ruộng mới khó.
Tô Nhược Mộng nhìn vẻ mặt khổ qua của bọn họ, nhướng mi, hỏi: "Các ngươi không muốn sao? Giáo chủ của các ngươi đã giao phó, các ngươi dám không nghe theo sắp xếp của ta?" Được rồi, nàng cũng muốn làm hồ ly đi theo cọp một lần.
Ai kêu tự mình không thể kham nổi nhiều việc, hơn nữa, ruộng đất cũng đã bảy tám ngày không ai quản rồi.
Lúa thì sắp chín, khoai lang thì chưa đào xong, củi cũng cần phải nhặt thêm. Người trong nhà nhiều, lượng ăn, lượng dùng cũng lớn, mọi thứ đều phải chuẩn bị sẵn.
"Thuộc hạ không dám." Chúng hộ pháp cùng lên tiếng.
Bọn họ cũng không bị ngứa da, nào dám không nghe theo sự sắp xếp của phu nhân?
"Vậy được, mọi người cùng đi đào khoai lang đi, ngày mai cùng đi đốn củi, nhặt củi, chưa tới hai mươi ngày nữa là tới ngày gặt lúa rồi. Tiếp đó là phải xới đất, chuẩn bị cho mùa vụ mới." Tô Nhược Mộng vừa liệt kê những chuyện cần làm, vừa âm thầm hưởng thụ dáng vẻ mồ hôi tuông như suối của chúng hộ pháp.
Ha ha! Không ngờ Hộ pháp Ma giáo nổi danh chốn giang hồ cũng có lúc phải chảy mồ hôi hột, nàng thật có cảm giác thành tựu mà.
Bát hộ pháp: "Phu nhân, thuộc hạ phải làm những gì? Không thì để mấy huynh đệ chúng ta lên núi đốn củi, nhặt củi có được không?"
"Đúng vậy, lão bát nói không sai. Phu nhân, nếu muốn làm những việc kia, chúng ta có thể thuê người đến làm?" Tứ hộ pháp vội vàng hùa theo lời của Bát hộ pháp, nói thật ra, bọn họ vẫn chưa dám tưởng tượng dáng vẻ cầm cuốc làm ruộng của mình sẽ như thế nào?
"Phu nhân, chuyện đó..." Nhị hộ pháp chạy đến trước mặt Tô Nhược Mộng, vừa định gia nhập vào hàng ngũ khuyên nhủ, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười cực kỳ tương tự với Giáo chủ trên mặt Tô Nhược Mộng thì hắn bỗng rùng mình một cái, có cảm giác như giáo chủ đang nhập vào người phu nhân vậy, lập tức sửa lời nói: "Các ngươi nói vậy là có ý gì? Có phải định không nghe theo sự sắp xếp của phu nhân hay không?"
Đáng sợ quá, Giáo chủ và phu nhân mới quen biết chưa được bao lâu, sao ngay cả vẻ mặt mà cũng tương tự Giáo chủ thế này?
Tam, Tứ, Lục, Bát hộ pháp đều lần lượt ném cho hắn mấy cái trừng mắt, kèm theo vẻ khinh bỉ. Nịnh hót thật đáng xấu hổ! Đáng xấu hổ! Không giúp thì cũng thôi đi, lại còn đào góc tường của bọn họ.
Nhị hộ pháp bất đắc dĩ đưa mắt nhìn lại bọn họ, như thể đang nói: "Ta cũng đâu có cố ý, các huynh đệ tha lỗi tha lỗi!"
"Hừ." Tam, Tứ, Lục, Bát hộ pháp ăn ý dùng một ánh mắt hình vòm cung để lăng trì hắn, đồng loạt hất mặt qua một bên, hừ lạnh một tiếng.
Tô Nhược Mộng cười với Nhị hộ pháp, tròng mắt khẽ chuyển, mỉm cười nhìn bốn người khác, hỏi: "Vẻ mặt này của các ngươi là đang tỏ ý bất mãn với ta sao?"
"Không có! Không dám!"
"Vậy các ngươi cầm nông cụ đi theo ta đi!"
"Nông cụ gì?" Chúng hộ pháp không hiểu ra sao hỏi.
"Cuốc, lưỡi hái." Tô Nhược Mộng liếc mắt nhìn mấy nông cụ dựng trước cửa phòng bếp, hai cây cuốc, hai lưỡi hái, xem ra là không đủ rồi. Trầm ngâng một chút, nàng nói: "Các ngươi chờ ta một lát, ta đi tìm người mượn nông cụ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.