Ed: Jang Bò
"Mới vừa rồi đánh vỡ chén là Nhị thập lục tỷ, không phải ta!"
"Ma ma, ta đã ăn cháo rồi, là Nhị thập bát muội không uống!"
"A a a a, người mắng ngươi chính là Nhị thập ngũ tỷ, không phải ta a a a a."
Bởi vì bốn người chúng ta từ nhỏ dáng dấp giống nhau, Thẩm Xuân thường mạo danh ba người chúng ta để "lừa bịp" sau đó để cho chúng ta chịu tiếng xấu. Thẩm Hạ tính tình mềm yếu thích khóc, Thẩm Đông là một người rất có cá tính. Nghĩ như vậy, chỉ có ta mới là bé ngoan, bọn họ đều là hùng hài tử a.
Ta vô cùng thỏa mãn lật người, chăn thật mềm, vừa ấm vừa êm, tiếp tục làm mơ tiếp giấc mộng đẹp. Suy nghĩ một chút hình như không đúng, lập tức mở mắt, chợt đứng dậy, đầu không biết đụng vào cái gì, cứng đến mức sắp đâm đầu ta thành một lỗ thủng. Ta ai yêu ôm đầu, giương mắt vừa nhìn, đã thấy Thủy Hành Ca thẳng cau mày, vừa nhíu mi vừa cười: "Thu Thu, lần sau ta sẽ tìm sợi dây buộc cô lại, có lẽ cô có thể ngủ đàng hoàng hơn một chút."
Ta ngẩn người, sờ sờ mặt của hắn, lại sờ sờ mình, mừng rỡ: "Chúng ta không chết! Quả nhiên thoại bản cẩu huyết ‘định luật nhảy vực không chết’ là thật!"
Thấy ống tay áo của hắn bị cạo rách nát, ta túm tay hắn kéo đến xem, đều là vết thương bị cào rách, ta vội xé váy băng bó cho hắn: " Thủy Hành Ca, ngài thật sự không sợ ôm ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-nguoi-lai-bien-than/1961272/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.