Khi Tô Thế Quốc nhìn thấy cảnh tượng này tức giận đến hoa cả mắt, hận không thể xỉu ngay tại chỗ. Hắn vẫn biết con gái mình là người không thể bớt lo. Không nghĩ tới còn có thể đến mức độ này.
Tô Thế Quốc liền phái người đem Tô Mỹ Lâm về nhà, thuận đường đem hai tên đàn ông kia ném vào đồn công an.
Tô Mỹ Lâm bởi vậy bị cấm túc, cô ta không biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua chỉ cùng bạn bè đi ăn bữa cơm. Tô Thế Quốc càng không muốn nhắc tới sự tình phiền lòng này. Thế nên Tô Tĩnh Tường nhân cơ hội bôi đen Tô giáo chủ, nói toàn bộ chuyện này đều do cậu mà ra.
Bởi vì Tô Tĩnh Tường gần đây luôn lo lắng.
Khoảng thời gian trước mấy người bạn của hắn dẫn hắn đến một chỗ tụ hội, không nghĩ tới nơi đó lại là sòng bạc ngầm. Hắn vốn không định tham dự, nhưng lại không chịu nổi sự thổi phồng và coi trọng của bạn bè, hơn nữa bọn họ đều nói chỉ là đánh cược nhỏ, chơi rất vui.
Không nghĩ tới vận may của hắn cực kỳ tốt, thắng liên tục bảy tám ván, bạn bè ở một bên mỗi người đều nói hắn vận khí tăng, nhân phẩm cũng tăng.
Cứ như vậy vốn dĩ Tô Tĩnh Tường chỉ nghĩ chơi một chút liền thôi lập tức lâng lâng, thậm chí nghĩ không cần lấy tiền của lão cha, dựa vào đánh cược hắn cũng có thể tự cấp tự túc.
Tô Tĩnh Tường bỗng chốc không kiềm chế được. Sau khi thua hai ba ván lại thắng liền năm sáu ván. Bạn bè của hắn đều nói đến đây nên dừng lại, ngày mai tiếp tục, sôi nổi khen hắn lợi hại.
Bọn họ cũng coi như toàn công tử nhà giàu, tiền tiêu vặt ngày thường cũng không ít. Chỉ là công tử có tiền ở thành phố B tùy tay nắm cũng cả một loạt, nhét vào trong nhóm người này, Tô Tĩnh Tường liền có chút không dám nhìn. Hơn nữa hắn luôn cùng những đại thiếu gia tương đối có tiền đó lăn lộn cùng một chỗ với nhau, tiêu tiền như nước. Số tiền tiêu vặt ngày thường được cấp không đủ nên thường vụng trộm hỏi xin Triệu Liên.
Tô Thế Quốc vẫn luôn chu cấp sinh hoạt phí cho Tô Thanh Việt, chẳng qua toàn bộ số tiền đó đều bị Triệu Liên len lén khấu trừ, thế nhưng số tiền này vẫn chưa đủ cho Tô Tĩnh Tường tiêu xài.
Tô Tĩnh Tường cảm thấy phải tìm được một đường có thể kiếm thật nhiều tiền, liền cùng bạn bè hẹn ngày mai tiếp tục chơi.
Những người đó ngoài mặt thoạt nhìn cực kỳ không muốn, nhưng vẫn miễn cưỡng đáp ứng. Điều này càng khiến cho lòng tự tin của hắn bành trướng. Toàn bộ số tiền thắng được liền dùng để đưa theo hai người bạn kia đi quán bar chơi bời một đêm.
Cứ như vậy sau khi thắng liên tục ba ngày, Tô Tĩnh Tường càng ngày đánh cược càng lớn. Đến ngày thứ tư liền lập tức thua sạch sành sanh.
Hắn cảm thấy lúc trước vận khí của mình rất tốt, lần này chẳng qua chỉ là một lần sai lầm. Tô Tĩnh Tường bị cờ bạc làm cho nóng mắt liền mượn tiền bạn bè tiếp tục đánh cược.
Nhưng tất cả những chuyện này chính là một hồi âm mưu. Hắn sa vào trong đó từ lúc nào không biết. Kết quả là hắn thiếu một khoản nợ rất lớn, còn dưới sự thiết kế cùng dụ dỗ của mấy tên "bạn tốt" vay mượn một số tiền lớn từ mấy kẻ cho vay nặng lãi.
Lúc này, Tô Tĩnh Tường mới biết được sự tình nghiêm trọng, nhưng hắn không dám để cho người nhà biết.
Lúc trước đã lấy tiền từ chỗ Triệu Liên, nếu lại xin nữa, khó tránh khỏi sẽ lộ ra đầu mối, đến lúc đó nếu Tô Thế Quốc biết, nhất định sẽ đánh gãy hai chân hắn.
Tô Tĩnh Tường ở trong phòng ngủ đi tới đi lui, lo âu cực kỳ, tin nhắn thúc giục nợ liên tục không ngừng oanh tạc, làm hắn cả người đều căng thẳng.
Hắn cầm lấy di động, lại lần nữa gọi điện thoại: "Đông Tử, đang làm gì vậy?"
"Tường ca, đang tán gái a, em coi trọng một cái cực phẩm, vòng eo cái mông đều là cực phẩm, có hứng thú hay không?"
"Ờ, cậu thích là được rồi, tôi tìm cậu có chút việc?"
"Việc gì vậy? Giữa chúng ta còn có chuyện gì không thể nói."
Tô Tĩnh Tường trong mắt hiện lên một tia hy vọng, hắn nắm chặt di động, có chút gấp gấp không chờ nổi hỏi: "Cậu có thể cho tôi mượn một ít tiền không?"
"Vay tiền? Tường ca, anh nói giỡn đấy hả? Giá trị con người cao như anh còn hỏi em vay tiền. Anh đang trêu đùa em đấy hả?"
"Không phải, tôi gần đây gặp phải một số chuyện, cần dùng tiền gấp, rất nhanh sẽ trả lại cho cậu?"
Ngữ khí của Tô Tĩnh Tường có chút gấp gáp.
"Cái này... Anh cũng biết em gần đây đang theo đuổi bạn gái, trong nhà lại quản nghiêm, cái này thật sự là?... Uy... Uy... Ai u, tín hiệu sao lại thế này?... Uy... Nghe không rõ a..."
Tô Tĩnh Tường nghe đầu kia di động truyền đến thanh âm tút tút, nhất thời không nhịn được, sắc mặt dữ tợn đem di động ném mạnh xuống sàn nhà phát ra một tiếng vang lớn. Điện thoại di động anh dũng hy sinh.
Người nào cũng đều như thế, ngày thường xưng huynh gọi đệ, nhưng đến thời điểm mấu chốt, ai cũng đều tránh hắn như rắn rết.
Cửa bị gõ vang, ngoài cửa truyền đến thanh âm không kiên nhẫn của Tô Mỹ Lâm: "Tô Tĩnh Tường anh phát điên cái gì đấy?"
Cửa phòng không có đóng, Tô Mỹ Lâm mở cửa tiến vào, một chân dẫm lên trên chiếc di động vỡ vụn.
"Động tĩnh lớn như vậy, anh muốn bị mắng à? Đừng làm liên lụy đến tôi."
Tô Tĩnh Tường lúc này đang bực bội, không muốn để ý đến cô ta, nổi giận đùng đùng trả lời: "Không phải tao cấm túc mày, muốn tìm mày tìm Tô Thanh Việt ấy."
"Anh có ý gì?"
"Có ý gì? Chính cái tên Tô Thanh Việt kia gọi điện thoại nói mày ở bên ngoài ăn chơi lêu lổng, mày mới bị cấm túc."
Tên Tô Thanh Việt quả thực giống như một con ruồi, nhất là gần đây càng ngày càng nổi danh, Tô Thế Quốc cứ hơi một tí là nhắc đến tên cậu trước mặt Tô Tĩnh Tường, có cảm giác rất tự hào.
"Cái tên Tô Thanh Việt kia, tại sao mấy tên côn đồ đó lại không đánh chết hắn chứ!" Tô Mỹ Lâm oán hận nói.
"Suỵt, mày nhỏ giọng chút đi, nếu thật xảy ra chuyện, hai chúng ta đều đi ăn cám." Tô Tĩnh Tường nhìn nhìn cửa.
Chuyện Tô Thanh Việt xảy ra ngoài ý muốn hơn một năm trước chính là do hai người bọn họ lên kế hoạch.
Tô Thế Quốc không biết, trước mặt hắn đã ly hôn với vợ trước, sau lưng một đôi con gái con trai của mình còn lên kế hoạch đối phó với con trai trưởng của hắn.
Tô Mỹ Lâm không hiểu tình hình thực tế, vừa nãy chỉ là một câu bộc phát lúc tức giận.
Đúng lúc này, trong đầu Tô Tĩnh Tường đột nhiên hiện lên một ý niệm.
Tô Thanh Việt hiện tại là nghệ sĩ, nghe nói nghệ sĩ đều rất có tiền.
Một cái ý tưởng dần dần hình thành ở trong đầu, Tô Tĩnh Tường chậm rãi nắm chặt nắm tay, có một số việc đã làm một lần, đương nhiên sẽ có lần thứ hai.
"Mày có muốn trả thù hắn không?" Tô Tĩnh Tường bình tĩnh hỏi.
"Anh có chủ ý? Hắn ta hiện tại ra cửa đi xe bảo mẫu, bảo tiêu trước, bảo tiêu sau, sao có thể dễ dàng bị chúng ta xuống tay như trước được?"
Tô Tĩnh Tường khinh thường cười cười: "Cho rằng trở thành đại minh tinh liền có thể nghênh ngang sao? Lịch sử đen tối trước kia của hắn còn thiếu? Chỉ cần một tin hắn ta làm mẹ mình tức chết liền đủ khiến hắn thân bại danh liệt!"
"Hắn làm mẹ mình tức chết khi nào, sao tôi không biết?" Tô Mỹ Lâm không cho rằng Tô Thanh Việt thật sự có nhược điểm gì.
"Mày bị ngu hả? Chỉ cần nói sau khi hắn và mẹ sống cùng nhau, mẹ hắn thân thể càng ngày càng kém, hắn cả ngày không học vấn không nghề nghiệp, uống rượu đánh nhau tán gái, cuối cùng mẹ hắn tuổi còn trẻ liền chết bất đắc kỳ tử, tùy tiện bịa một chút không phải được sao? Dạo này ai mà chẳng thích xem náo nhiệt, hơi đâu để ý chân tướng là thật hay giả?"
Cả một buổi trưa hai người tránh ở trong phòng lên kế hoạch, chuẩn bị hướng Tô Thanh Việt xuống tay.
Tô Mỹ Lâm không biết mình bị Tô Tĩnh Tường lợi dụng. Hắn nói với Tô Mỹ Lâm bảo cô ta có thể uy hiếp Tô Thanh Việt giới thiệu Diệp Lệ Hành làm quen với cô. Như vậy cô ta có thể an tâm làm chủ tịch phu nhân.
Dù sao ai ai cũng biết hiện tại giá trị con người Diệp Lệ Hành có bao nhiêu cao.
qingyufighting.wordpress.com
Tất cả những chuyện này Tô Thanh Việt một chút cũng không hề hay biết, bởi vì lúc này cậu đang vội vàng chuẩn bị cho bộ phim mới.
Chỉ một tuần nữa phim liền bắt đầu khởi quay, Tô Thanh Việt còn có mấy bộ quảng cáo vừa vặn chụp xong.
Diệp Lệ Hành đang rất bận rộn cũng đã suy nghĩ cẩn thận, có một số việc không thể gấp gáp được. Hắn thay đổi trạng thái ngày nào cũng đều tăng ca lúc trước. Mỗi ngày đúng giờ đi làm, đúng giờ tan tầm, buổi tối nếu rảnh còn có thể cùng Tô Thanh Việt đối kịch bản.
Sau nhiều lần cùng Tô giáo chủ đối kịch bản, Diệp Lệ Hành mới biết tiểu Tô Tô nhà hắn rất có thiên phú.
Tô Thanh Việt cũng bởi vậy si mê khoảng thời gian sau giờ cơm tối, bởi vì ảnh đế nhà cậu không hổ là đại lão nhiều năm trong giới. Thực lực rất hùng hậu. Cậu đã tìm được một phương thức có thể cùng Diệp Lệ Hành tranh phong.
Thật đã ghiền.
Tô Thanh Việt buông kịch bản trong tay xuống, còn có chút đắm chìm trong nhân vật. Cậu nghĩ đến vai nam chính Diệp Lệ Hành vừa mới đóng, cảm thấy chưa đã thèm, chép miệng một cái, hiếu kỳ nói: "Ai, anh cứ như vậy rút khỏi vòng giải trí, không tiếc nuối sao?"
Diệp Lệ Hành từ phòng bếp đem ra hai ly nước trái cây, đưa qua cho Tô giáo chủ một ly.
"Có gì tiếc nuối chứ, giải thưởng nên lấy đều đã lấy, dạng nhân vật gì cũng đều thử qua, còn gì tiếc nuối!"
Tô Thanh Việt cảm thấy lời này của hắn có chút thiếu đánh, mộng tưởng cả đời của biết bao nhiêu diễn viên đó là giành được chiếc cúp tượng trưng cho kỹ thuật diễn tốt nhất kia. Nhưng ở trong miệng hắn lại tựa như lông ngỗng không đáng một đồng.
"Có phải cảm thấy nam nhân của em rất lợi hại không?" Diệp Lệ Hành thấy cậu không nói lời nào, tiến lại gần, hôn một cái.
Ngọt.
"Tại sao tôi cảm thấy ly nước trái cây của em còn ngon hơn ly của tôi!"
Tô Thanh Việt có chút vô ngữ nhìn Diệp Lệ Hành trước mắt. Nam chính khí tràng mạnh mẽ lúc nãy trong nháy mắt biến thành lão nam nhân dính người. Cậu có chút hoài niệm Diệp Lệ Hành trước đây lúc vừa mới gặp mặt, ít nhất sẽ không OOC như vậy.
"Anh đứng đắn một chút đi! Em đang cùng anh nói chính sự mà."
"Việt Việt, tôi không đứng đắn chỗ nào."
Tô Thanh Việt làm lơ đôi mắt to không rõ nhu cầu kia, làm việc đúng hạn có chỗ lợi cũng có chỗ hại, ít nhất Tô giáo chủ cảm thấy gần đây mình có điểm hư... Thận hư. >\\\\<
Cậu nỗ lực dời đi đề tài, ý đồ xoay chuyển ý tưởng của đại sắc lang trước mắt, "Em rất thích cùng anh đối diễn, đáng tiếc..."
Diệp Lệ Hành ngồi xuống sô pha bên người cậu, duỗi tay ôm eo Tô giáo chủ, một cái tay khác lấy kịch bản qua.
Nói thật, kịch bản này này, mỗi ngày hắn đóng một nhân vật bất đồng, cùng Tô Thanh Việt đối diễn, chính mình cũng đã nhớ kỹ trong đầu rồi.
"Có cái gì đáng tiếc, nếu em muốn, tôi sẽ tự mình đầu tư một bộ điện ảnh, hai chúng ta diễn, song vai chính!" Diệp Lệ Hành chẳng hề để ý nói, dù sao Diệp tổng tài hiện tại tiền tài không thiếu, căn bản không để bụng chút tiền lẻ này.
"Thật ư?" Tô Thanh Việt quay đầu, hơi hơi mở to hai mắt.
Diệp Lệ Hành nhìn dáng vẻ này của Tô Thanh Việt, nhất thời tâm ngứa, tay ôm Tô Thanh Việt hơi có chút ái muội nhéo một cái, chậm rãi nói: "Đương nhiên là thật, nhưng mà..."
"Có khó khăn gì?"
"Muốn kim chủ đầu tư, có phải nên hầu hạ ông chủ cho thật tốt hay không?"
Tô Thanh Việt bình tĩnh nhìn hắn, đột nhiên cười cười, vươn tay ở trên người Diệp Lệ Hành điểm một cái, sau đó rời đi khỏi ngực của hắn.
Diệp Lệ Hành hoảng sợ nhìn cậu, bởi hắn phát hiện mình toàn thân không thể động đậy.
"Kim chủ đại nhân, phục vụ có thoải mái không?"
"Việt Việt, tôi cảm thấy mình rất thoải mái, không bằng em buông tôi ra trước rồi chúng ta nói chuyện." Diệp Lệ Hành thân thể cứng đờ ngồi ở trên sô pha. Vô pháp khống chế cảm giác hỏng bét của mình.
"Thật sự?"
"Thật sự."
Tô Thanh Việt không nói gì, cậu nhẹ nhàng chui mình nhét vào ôm ấp của Diệp Lệ Hành, thanh âm có chút hạ xuống hỏi: "Anh chẳng lẽ... Từ trước đến nay đều không hoài nghi sao?"
Diệp Lệ Hành không nói gì. Thật lâu sau, mới truyền đến thanh âm của hắn.
"Việt Việt, hoài nghi cái gì? Điều duy nhất tôi biết chính là em là người tôi yêu nhất trên đời này. Là người sẽ làm bạn cùng tôi trải qua nửa đời còn lại, không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]