Hôm sau, toàn bộ đoàn phim đều quay trở lại với không khí quay chụp khẩn trương mà bận rộn.
Bởi vì hơn nửa đêm Dư Bân mới trở về, Tô Thanh Việt đặc biệt lưu ý hắn hơn, dù sao ấn tượng của cậu với người này cũng không tệ lắm.
Dư Bân thoạt nhìn cũng không có điểm gì khác thường, chỉ là hốc mắt có chút xanh đen, tinh thần cũng tốt lắm, nhưng vai diễn của hắn không thấy được, nên Triệu đạo cũng chẳng nói gì thêm.
Cảnh quay hôm nay là một cảnh đánh nhau. Tô Thanh Việt đóng vai nam thứ ba sau khi làm phản, lần đầu tiên cùng nam chính giằng co.
Lúc này là thời điểm thê thảm nhất trong cuộc đời của nam chính, lại phát hiện bằng hữu đáng tin cậy của mình phản bội, một lần nữa gặp mặt đương nhiên bọn họ biến thành kẻ thù không đội trời chung.
Nhưng nam thứ ba trước đây vẫn luôn ngụy trang bản thân, giấu giếm thực lực, nam chính lúc này còn không phải đối thủ của cậu, cho nên cảnh quay này ngoài việc Tô Thanh Việt đánh nhau với Địch Kiến Kỳ, còn cùng Dư Bân giao thủ.
Có thể nói các cảnh quay của Tô Thanh Việt hôm nay tương đối nặng.
Bởi vì cảnh quay lần này là lần đầu tiên Tô Thanh Việt diễn cảnh đánh nhau, Triệu đạo phá lệ nói những điểm cần lưu ý khi diễn xuất cho cậu, thậm chí còn đặc biệt chiếu cố nhắc nhở một ít việc cần chú ý khi cậu treo trên dây thép.
Tô giáo chủ khiêm tốn tiếp thu, nhìn vào dây lưng uy áp cột bên hông, mắt liếc một chút độ cao cần phải bay lên, liền không để ý nữa, quay đầu cùng lão sư chỉ đạo võ thuật tiến hành tập duyệt các động tác võ thuật cần phải đánh.
Dù sao đây là đóng phim, không thể tùy ý phát huy như khi còn là Giáo chủ Ma giáo được. Hơn nữa Địch Kiến Kỳ cũng không phải là kẻ thù thật sự của cậu, Tô Thanh Việt chỉ có thể dựa theo những chỉ đạo của đạo diễn mà làm.
Sau khi chuẩn bị ổn thoả mọi việc, Tô Thanh Việt đem tất cả lời thoại nhẩm qua một lần trong đầu.
Địch Kiến Kỳ hướng về phía cậu nở nụ cười: "Không cần khẩn trương, lần đầu tiên treo dây cáp có thể có chút khó chịu, quen dần là được."
Tô giáo chủ: Người nên khẩn trương chẳng lẽ không phải anh à? Lỡ như tôi xuống tay không có chừng mực thì sao.
Nghĩ rằng đây cũng là ý tốt của hắn, Tô Thanh Việt gật đầu liền tiến vào trạng thái.
Những cơn gió hiu quạnh bắt đầu cuốn tung bụi đất cùng lá khô xoay tròn ở trong rừng, sắc trời có chút ám trầm.
Địch Kiến Kỳ vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tô Thanh Việt mặc một thân hắc y, phảng phất Tu La trước mắt.
"Ta đã từng nói, gặp lại chúng ta là địch nhân."
"Địch nhân?" Tô Thanh Việt khinh miệt cười, "Ngươi còn không có tư cách này."
"Thật không, vậy không bằng thử xem."
Tô Thanh Việt có chút khinh thường nhìn vị bằng hữu từ tự cao tự đại đến nghèo túng không thôi trước mắt này.
Hắn là thiên chi kiêu tử*.
*Thiên chi kiêu tử: Đứa con cưng được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu ngạo. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.
Hắn có thể không để bụng tất cả. Ngay cả thứ chính mình tâm tâm niệm niệm muốn lại là thứ mà hắn một chút cũng chẳng quan tâm.
Hiện tại thì thế nào, hắn có cái gì, chẳng qua là hoa tươi được cha mẹ nuông chiều lớn lên mà thôi.
Giang hồ so với sự tưởng tượng của hắn còn hiểm ác hơn rất nhiều.
Tô Thanh Việt nhìn trường kiếm của Địch Kiến Kỳ đã đâm tới, bước chân hơi lóe, nghiêng thân mình, từ dưới mặt đất thuận tay cầm lên một nhánh cây, khom lưng nhẹ nhàng né qua lợi kiếm đang đến.
"Sơ hở chồng chất, ngươi thật cho rằng chính mình lợi hại lắm sao!"
Địch Kiến Kỳ có chút thẹn quá hoá giận, kinh sợ quát: "Ngươi rốt cuộc luyện cái gì ma công?"
"Ma công?" Tô Thanh Việt vô cùng thoải mái tránh thoát sự công kích của hắn, khẽ cười nói: "Đại công tử ta đây không cần luyện ma công gì cả."
Vừa nói vừa di chuyển, nhánh cây trong tay Tô Thanh Việt như mang theo một cổ uy lực không thể đỡ được, thẳng hướng mặt Địch Kiến Kỳ đánh tới.
"Xem ra, ngươi còn chưa nhận thức rõ bản thân, trước kia chẳng qua là ta vẫn nhường ngươi, ngươi coi chính mình là trung tâm, toàn thế giới đều phải sủng ngươi sao?"
Những lời này của Tô Thanh Việt không hiểu sao mang theo một tia hâm mộ và phẫn nộ ngay cả chính mình cũng không dễ phát hiện.
Địch Kiến Kỳ sững sờ, bởi vì hắn vừa mới cảm giác được một cổ sát khí, không tự giác có chút xuất diễn*.
*Xuất diễn: Thoát ra khỏi vai diễn.
Triệu đạo có chút bất mãn nhíu nhíu mày, hô cắt.
Địch Kiến Kỳ buông kiếm trong tay xuống, hơi phức tạp nhìn thiếu niên trước mắt.
"Quay lại cảnh này. Địch Kiến Kỳ lúc này mà cậu còn sững sờ làm cái quái gì hả? Kiếm của kẻ thù sắp đâm đến trên mặt cậu rồi, không tránh ra chờ đấy để bị giết, sau đó liền kết thúc sớm phải không hả?"
Đã thói quen Triệu đạo đa nhân cách, Địch Kiến Kỳ ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó thủ thế OK, tỏ vẻ chính mình đã chuẩn bị tốt.
Cảnh quay lúc trước lại được tái hiện một lần nữa, Địch Kiến Kỳ lần này đã có chuẩn bị, không còn sững sờ, tránh được nhánh cây đúng lúc.
Tô Thanh Việt phóng người lên, nhân viên điều khiển dây cáp phối hợp kéo dây cáp xuống.
Nhưng mà, dây cáp vốn dĩ phải gắt gao siết chặt cũng không cảm giác thấy một tia áp lực nào.
Nhân viên điều khiển dây cáp mắt lộ ra mê hoặc, cho rằng máy móc xảy ra vấn đề, ngẩn người, còn chưa kịp tới điều chỉnh thì bên kia, Tô giáo chủ đã từ trên không trung phi thân xuống, nhánh cây phảng phất như một thanh lợi kiếm hướng thẳng về phía đối phương.
Nhân viên điều khiển dây cáp nhìn diễn viên bị kéo trên dây cáp, cảm giác như nhìn thấy quỷ. Nhưng mà, loại chuyện này nói ra ai tin? Σ(°△°|||)︴
qingyufighting.wordpress.com
Đạo diễn hô cắt, cẩn thận kiểm tra lại cảnh quay này.
Tô Thanh Việt sờ sờ dây cột bên hông, mắt lộ ra mê hoặc: Cái dây cáp này chắc cũng không phải đồ dỏm nhỉ, tại sao cậu chẳng mượn được tí xíu lực nào, lại còn bị kéo lại hơi nặng nữa.
Lần đầu tiên Tô giáo chủ mượn dùng loại đồ vật này để thi triển khinh công, hoàn toàn không biết chính mình dùng sức quá mạnh, đem dây cáp kéo bay theo luôn... ┐( ︶ ▽ ︶ )┌
Nhưng mà vẫn phải tiếp tục quay phim.
Lúc Tô Thanh Việt đang chuẩn bị cho cảnh tiếp theo, dư quang đảo qua Dư Bân, phát hiện vẻ mặt của hắn có chút không thích hợp.
Nhìn theo ánh mắt hắn, Tô Thanh Việt thấy được một người vốn không phải là thành viên của đoàn phim.
Người nọ vóc dáng rất cao, dáng người cân xứng, tuy khoảng cách khá xa, nhưng không hiểu sao có chút quen mắt.
Rốt cuộc gặp hắn ở đâu rồi nhỉ!
Đạo diễn đã hô action, Tô Thanh Việt liền tập trung vào vai diễn, cảnh này là cảnh cậu đánh bại Địch Kiến Kỳ, sau đó đối chiến với thị vệ Dư Bân vẫn luôn trung thành và tận tâm, đi theo phía sau bảo hộ hắn.
Dư Bân tuy rằng thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi, nhưng lúc đóng phim lại rất chuyên tâm, đem vai diễn thị vệ trung thành sáng sủa diễn vô cùng nhuần nhuyễn.
Tô giáo chủ phát hiện, Dư Bân này cũng có chút thân thủ, lúc rảnh rỗi có thể luận bàn một chút.
Việc quay phim diễn ra suốt một ngày. Bởi vì nguyên nhân thời tiết, phải tranh thủ trước khi trời mưa quay xong hết tất cảnh những cảnh này, buổi trưa chỉ ăn một ít cơm hộp qua loa, mọi người lại khẩn trương lao đầu vào trong công tác.
Mãi cho đến buổi chiều sau khi kết thúc công việc, rốt cuộc cũng đuổi kịp tiến độ hôm nay, Tô Thanh Việt vừa định lấy di động ra hỏi thăm Diệp ảnh đế nhà cậu, liền phát hiện một thân ảnh đứng ở bên cạnh mình.
"Tiểu bằng hữu, còn nhớ tôi không?"
Tô Thanh Việt quay đầu, khuôn mặt vốn dĩ có chút quen thuộc lập tức rõ ràng hẳn, Tô giáo chủ nghiến răng nghiến lợi: "Hứa Liêm Khiết."
"U, xem ra chưa quên tôi sao?" Hứa Liêm Khiết trong mắt mỉm cười, có chút thú vị nhìn cậu.
Tô giáo chủ đương nhiên không quên được, cậu còn nhớ cái tên này chính là người lừa mình về chuyện mang thai, quả thực không thể quên lịch sử đen tối đó được. ( ◣◢ )
"Tại sao anh lại ở chỗ này, anh không phải là bác sĩ sao?" Bác sĩ không ở bệnh viện cứu người, tự dưng chạy tới phim trường của bọn họ làm gì, đổi nghề hả?
Hứa Liêm Khiết nghe cậu hỏi như vậy, sắc mặt có chút phức tạp, một lời khó nói hết nói: "Hỏi cậu trước chuyện này? Cậu biết Dư Bân ở cùng phòng với ai không?"
Tô giáo chủ sửng sốt, dường như là nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt kinh ngạc quay đầu nhìn Hứa Liêm Khiết, trong đầu hiện lên những lời Địch Kiến Kỳ nói tối hôm qua, còn có biểu hiện có chút kỳ quái của Dư Bân từ sau khi Hứa Liêm Khiết tới, lập tức liền minh bạch điều gì.
"Anh hỏi việc này làm gì?"
Đêm qua Dư Bân ra ngoài, không phải là đi gặp hắn chứ?
"Ở đây có quá nhiều người, không thích hợp nói chuyện, tôi giúp cậu nói với đạo diễn một tiếng, tôi mời cậu ăn cơm."
Hứa Liêm Khiết thấy Tô Thanh Việt liền cảm thấy rất là thân thiết. Dù sao hắn cũng là anh em tốt của Diệp Lệ Hành. Trước đây không cẩn thận nghe được đối thoại giữa bọn họ, như vậy cũng xem như là đồng đội cách mạng rồi.
"Đừng, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn*, có gì thì anh cứ nói đi!"
*Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn: Đã được lợi từ người khác thì dù người ta có cái gì không ổn, không đúng với ý mình cũng phải mềm mỏng hơn.
Tô giáo chủ cũng không mắc mưu, bởi vì cái vị bác sĩ trước mắt này cũng không phải tiểu bạch thỏ.
Hứa Liêm Khiết thấy cậu không đáp ứng, nhìn nhìn chung quanh, hơi hơi một cúi đầu ở bên tai cậu nhẹ giọng nói: "Tôi là anh em tốt của Diệp Lệ Hành, cậu là vợ của hắn, chuyện nhỏ này không giúp được sao?"
"..." Tô giáo chủ cho rằng Diệp Lệ Hành nói với hắn, hắc tuyến đầy đầu nói "Ai là vợ chứ, tôi là chồng của anh ấy."
Hứa Liêm Khiết ríu rít lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: "Vũ lực cách xa, chênh lệch quá lớn, thấy thế nào cậu ta cũng không giống người ở phía dưới được."
Tô Thanh Việt chỉ cảm thấy một trận bực bội, cười như không cười nhìn hắn: "Anh đã từng hỏi anh ấy chứng thực quan hệ trên dưới của chúng tôi à?"
Hứa Liêm Khiết không xác định nhìn cậu, nghĩ đến hình ảnh Diệp ảnh đế nằm ở dưới thân Tô giáo chủ, chợt cảm thấy một trận ác hàn, không nghĩ tới Diệp Lệ Hành vậy mà lại là cái dạng này.
Nhưng mà, việc cấp bách, là giải quyết chuyện của mình cái đã.
"Vậy thì cậu giúp tôi chuyện này, tôi sẽ nói cho cậu một nhược điểm của Diệp Lệ Hành, thế nào?"
"Nhược điểm gì?"
"Ha ha ha..." Hứa Liêm Khiết không biết nghĩ đến chuyện gì, "Chính là tên ngốc kia bị ép làm một ít chuyện ngu xuẩn, hắn khẳng định sẽ không nói cho cậu biết."
Tô Thanh Việt nghĩ chưa tới ba giây liền đáp ứng.
"Được, thành giao."
Cuộc mua bán này có giá trị nha. Haha. Tô giáo chủ khoái chí trong lòng. o(*≥▽≤)ツ
Cách đó không xa, Dư Bân nhìn Tô Thanh Việt cùng trò chuyện vui vẻ với Hứa Liêm Khiết, hơi hơi nắm chặt nắm tay, sau đó lại lộ ra một cái cười nhạo.
Trên đời này, nào có bao nhiêu người thật lòng chứ.
Đồng dạng nhìn bọn họ còn có những người khác trong đoàn phim.
Tô giáo chủ tin tức không linh thông, bởi vì Dư Bân không nói ra những việc này.
Toàn bộ người trong đoàn phim đều biết Hứa Liêm Khiết là vì một người trong tổ bọn họ mà đến, không hẹn mà cùng lộ ra hiểu rõ ánh mắt.
Ngay cả Hứa Liêm Khiết cũng có chút nghi hoặc nhìn bọn họ.
Nhưng mà, tất cả những chuyện này Tô giáo chủ không biết, cậu đã cùng Triệu đạo chào hỏi, ngồi xe Hứa Liêm Khiết đi đến nhà hàng rồi. ┐( ︶▽︶ )┌
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]