Chương trước
Chương sau
Nửa tháng sau, đội ngũ trùng trùng điệp điệp mấy ngàn người tiếp cận Xuất Tụ Sơn.
Xuất Tụ Sơn vách núi dốc đứng, dễ thủ khó công, đây là lý do năm đó Hàn Nhiếp chọn lập giáo ở chỗ này. Xuất Tụ Sơn chỉ có hai lối đông tây dẫn lên núi, những nơi khác thế núi hiểm trở, dù là cường giả khinh công cao nhất cũng không đặt chân lên được. Chính bởi vì vậy, Thiên Ninh Giáo – giang hồ đệ nhất ma giáo mới sừng sững đứng vững gần trăm năm trên chốn võ lâm. Trăm năm qua, chỉ có một lần đại hội đồ ma vào ba mươi lăm năm trước, lấy chính đạo thảm bại làm kết, sau lần đó, chính đạo võ lâm bị thương nặng, tĩnh dưỡng hơn mười năm mới khôi phục. Chính vì lần đại chiến đó, các chính đạo càng thêm hận ma giáo Thiên Ninh Giáo, cũng vì lần đại chiến đó, lần này các chính đạo tuy nói muốn tấn công ma giáo, thật ra vẫn bảo lưu thực lực của mình, sợ tổn thất tất cả ở Xuất Tụ Sơn, cho nên phái đi đều là cao thủ tầm trung, những nhân vật quan trọng chân chính vẫn giấu trong nhà không thả ra.
Làm người đứng đầu quần hùng võ lâm, Phương trượng Thiếu Lâm cùng Chưởng môn Võ Đang không thể không tự mình xuất chiến, nếu họ không ra tay, vậy lần đại hội đồ ma này sẽ thành một tràng khôi hài, mọi người sẽ không tham gia. Tuy Phương trượng Thiếu Lâm và Chưởng môn Võ Đang đều đến, nhưng tám Đại trưởng lão của Thiếu Lâm không ai rời núi, mười tám Đồng Nhân chỉ đi tám, còn lại là một ít tiểu đệ tử không có danh hào, đương nhiên, trước khi lên đường các môn phái khác lấy được tin tức rõ ràng là mười tám Đồng Nhân thêm bốn Đại trưởng lão đồng thời đến, chỉ có điều đợi mọi người tập hợp hàng ngũ mới phát hiện mười Đồng Nhân và bốn Đại trưởng lão lấy lý do kiết lị mà về; tương tự, mười hai Cao nhân Võ Đang trừ Chưởng môn chỉ theo hai, đại đệ tử đứng đầu cũng ở chân núi giữ nhà, từ núi Võ Đang đồn xuống là bị “cảm mạo”. Đại hội đồ ma sở dĩ trù bị lâu như vậy là vì tất cả mọi người muốn bảo lưu thực lực, muốn chờ người khác ra tay, nơi nơi lôi kéo tráng đinh, vậy nên mới dây dưa lâu đến thế.
Lần đại hội đồ ma này tuy có hơn ngàn người nhưng chủ yếu là lâu la tạp nham, tiểu môn tiểu phái muốn nở mày nở mặt trên giang hồ mới dốc hết vốn đưa đi cao thủ lợi hại nhất.
Cao Thịnh Phong dẫn người thủ Đông Sơn, hắn bày trận pháp Cửu Cửu Quy Nguyên, cung thủ hai bên trái phải viện trợ trên, ba mươi cầm sư ở trung tâm đánh đàn tương trợ. Vì bọn họ tác chiến trên sân nhà, quen thuộc địa hình xung quanh, trận pháp lại rành rẽ nên cực kỳ chiếm ưu thế.
Mấy trăm tên chính đạo võ lâm xông lên, trong đó hai phần là giang hồ lâu la trà trộn yếu ớt không chịu nổi một kích, bọn chúng thậm chí chưa giao chiến với đệ tử Xuất Tụ Sơn đã không chịu nổi ma âm quấy nhiễu dẫn đến nội thương, mất đi sức chiến đấu. Còn lại ba phần không qua nổi cung thủ phục kích, cuối cùng đến trước trận chỉ được bốn.
Đệ tử Xuất Tụ Sơn võ công tuy không cao nhưng chú trọng trận pháp, mỗi người đã trải qua vô số huấn luyện, trình độ phối hợp ăn ý chặt chẽ, mà chính đạo đến từ ngũ hồ tứ hải, chú trọng cá nhân xuất sắc, tuy có nhiều cao thủ nhưng không phá được trận pháp nghiêm mật của các đệ tử Xuất Tụ Sơn, cuối cùng chỉ như côn trùng mắc chặt vào mạng nhện khủng lồ.
Một ít người từng trải hiểu rõ trong quần chiến không thể cậy sức mạnh cá nhân, cùng các môn phái khác kết trận hỗ trợ lẫn nhau, lúc này mới khiến cục diện vào thế giằng co cân bằng.
Cao Thịnh Phong không ra tay ngay, chỉ đứng nhìn từ chỗ cao. Tám Đồng Nhân Thiếu Lâm quả nhiên không phải hư danh, mắt thấy bọn họ sắp đánh ra một lỗ hổng trong trận hình của đệ tử Xuất Tụ Sơn, Cao Thịnh Phong do dự giữa trường thương và khoát đao, nắm lấy thanh khoát đao, mỉm cười, nói: “Thú vị, bản giáo chủ tiếp chúng một lúc.” Quay đầu nói với Bạch Hổ Tôn sứ, “Ngươi tới điều khiển trận hình.”
Bạch Hổ Tôn sứ đổ mồ hôi, nói: “Giáo chủ cần thận.”
Cao Thịnh Phong cầm đao nhảy vào cuộc chiến, lao thẳng tới chỗ tám Đồng Nhân Thiếu Lâm. Tám Đồng Nhân chỉ thấy một tên mặt nứt nẻ giáng xuống từ trên trời, đang kinh ngạc thì nhìn thấy trên áo hắn thêu kỳ lân màu vàng, không khỏi kinh hãi, cấp tốc điều chỉnh đội hình điều động côn bổng nện về phía hắn. Tám vị Đồng Nhân này cơ thịt rắn chắc, sức lực bền bỉ, vừa giao thủ Cao Thịnh Phong đã biết họ không tầm thường, lập tức không dám vui đùa nữa, nghiêm túc tiếp chiêu.
Một thanh côn quật ngang đầu Cao Thịnh Phong, Cao Thịnh Phong mềm dẻo cong lưng về sau, côn lướt sát cơ thể hắn; chỉ trong nháy mắt, lại một thanh côn khác đánh tới, hắn trở tay, khoát đao đỡ lấy côn, “bang” một tiếng thật lớn, tia lửa bắn bốn phía! Song không cho hắn thời gian lưỡng lự, côn đồng từ tám Đồng Nhân liên tiếp hạ xuống, hắn chỉ có thể tập trung chống đỡ, không tâm tư đi nghĩ chuyện khác.
Thiếu Lâm Thập Bát Đồng Nhân Trận nổi tiếng khắp thiên hạ, nếu mười tám Đồng Nhân cùng ở đây, Cao Thịnh Phong không chắc sẽ phá được trận, nhưng nơi đây chỉ có tám người, không bao lâu sau, Cao Thịnh Phong tìm được khe hở, côn dán sát người hắn, hắn hơi nghiêng mình, tay túm lấy, tiếp cận một Đồng Nhân, bổ một chưởng giữa ngực gã, côn trượt khỏi tay gã, Cao Thịnh Phong dùng chân tiếp, đá thanh côn đập trúng một Đồng Nhân khác.
Cứ như thế, liên tiếp hai ba lần, Cao Thịnh Phong đánh bại bốn gã Đồng Nhân, dần dần vì đắc ý mà không chú ý xung quanh.
Lúc này đột ngột truyền đến tiếng thét kinh hoảng: “Giáo chủ cẩn thận!”
Cao Thịnh Phong rùng mình nhưng đã không còn kịp, một thanh côn đồng nện trúng vai hắn, đầu vai đau nhói, thậm chí có thể nghe được tiếng xương cốt gãy truyền ra từ trong cơ thể. Hắn cắn răng, hạ người né qua, một đao tới, gã Đồng Nhân đánh trúng hắn đau đớn ngã xuống.
Cao Thịnh Phong đỡ cánh tay trái rủ xuống một cách mất tự nhiên, giậm chân nhìn đám thuộc hạ, cắn răng nói: “Bản giáo chủ chơi mệt rồi, còn lại ba tên giao cho các ngươi!” Dứt lời thả người bay đến bên Bạch Hổ Tôn sứ, có người có ý định bắt giặt phải bắt vua trước, đuổi theo hắn, hắn trở tay xuống một đao, người nọ rớt trở về.
Bạch Hổ Tôn sứ vẻ mặt vô cùng thê thảm: “Giáo chủ, cánh tay trái của ngươi…”
Cao Thịnh Phong lắc đầu: “Không việc gì.”
Không bao lâu, một gã đệ tử cả người đầy máu vọt tới: “Giáo chủ! Thiên Cơ Lão Nhân và Nam Sơn Phái Cửu Linh dẫn hơn mười người đi về phía cấm địa!”
Cao Thịnh Phong kinh hãi.
Thiên Cơ Lão Nhân cùng Cửu Linh đều là nhân vật cao tuổi, đại hội đồ ma ba mươi lăm năm trước họ cũng tham gia, là một trong những người hiếm hoi sống sót, họ từng lên Xuất Tụ Sơn, đối với địa thế nơi này khá quen thuộc, cho nên đại hội đồ ma lần này người trong võ lâm mời họ đến dẫn đường, không nghĩ tới họ ẩn giấu tư tâm, để phần lớn chính đạo võ lâm kiềm chế thế lực Thiên Ninh Giáo còn mình lặng lẽ đến cấm địa. Hẳn họ nghĩ trong cấm địa cất giấu bí tịch võ công hoặc những bảo tàng khác.
Cấm địa này có tên Quan Vân Phong, là một ngọn núi rất bình thường ở Xuất Tụ Sơn, nơi đây đến tột cùng để thứ gì, chính Cao Thịnh Phong cũng không biết, từ lúc hắn còn nhỏ, cấm địa đã là cấm địa rồi, Doãn Ngôn chưa từng dẫn hắn lên một lần nào. Vùng núi kia trong lòng giáo chúng Thiên Ninh Giáo vẫn luôn là một nơi bí ẩn, nghe nói nơi đó có ba mươi sáu cao thủ cao cường bảo vệ, người xông vào bất kể Hộ pháp Tôn sứ hay giáo đồ bình thường đều giết không tha.
Sự tình trọng đại, Cao Thịnh Phong mắt thấy đại cục hôm nay đã định, do dự phút chốc, nói với Bạch Hổ Tôn sứ: “Ngươi ở đây xem chừng, nếu có tình huống gì phát sinh, đốt khói lệnh nhờ Hữu hộ pháp đến giúp, bản giáo chủ tự mình đi chặn chúng!”
Chuyện liên quan đến cấm địa, Bạch Hổ Tôn sứ không dàm hai lời, đành nói: “Giáo chủ yên tâm!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.