Lư Nhã Giang lảo đảo nhảy lên ngựa, miễn cưỡng ổn định thân mình, quát một tiếng, cưỡi ngựa chạy khỏi thành.
Một chưởng cuối của Lưu Viễn Thông dùng toàn bộ công lực của ông, tuy không còn lại bao nhiêu nhưng vẫn khiến Lư Nhã Giang bị nội thương không nhẹ. Lư Nhã Giang không dám dừng chân trong Cốc Thủy Trấn, hành tung của y đã bại lộ, nơi đây ẩn nấp không ít võ lâm nhân sĩ, lắm người có thù với y, mà dù không thù không oán, với mỗi việc y là hộ pháp ma giáo cũng đủ cho mỗi người chém giết.
Lư Nhã Giang ổn định hơi thở, một đường bay nhanh khỏi Cốc Thủy Trấn, sau khi lao tới một con đường nhỏ rợp bóng cây rốt cuộc không thể chống đỡ nữa, ngã khỏi lưng ngựa.
“Phụt!” Y nhổ một búng máu, muốn đứng lên, tay chân lại không nhấc nổi, giãy dụa mấy lần lại té nhào trên mặt đất. Y run rẩy đưa tay sờ khói lệnh trong ngực, đang định xin giúp đỡ từ người trong giáo thì nghe được tiếng bước chân đột nhiên vang lên.
“Bộp… bộp... bộp…”
Lư Nhã Giang cố xoay đầu, nhìn thấy một tên gánh hàng rong đi tới.
Tên này Lư Nhã Giang đã từng gặp một lần ở Cốc Thủy Trấn, chính là tên bán bánh hoa cúc cực kỳ xấu xí kia. Lần này gã dường như càng xấu hơn nữa, thịt thừa trên mắt phải vỡ ra, chảy mủ vàng vàng dán dính con mắt nhắm tịt của gã, khiến gã biến thành độc nhãn quái.
Phải biết Cao Thịnh Phong vẽ lớp hóa trang này không dễ, đây đại khái là khuôn mặt khó nhất trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-moi-ngay-thuc-giac-thay-giao-chu-dang-hoa-trang/558270/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.