Lúc Lư Nhã Giang đến khe suối nhỏ đã cách khói lệnh phóng ra hơn hai nén nhang.
Một nam tử đứng bên dòng suối, người mặc áo dài trắng có hoa văn mây bay xanh da trời, thân hình gầy gò, khuôn mặt lại tuyệt sắc, lông mi dài đến tóc mai, cặp mắt long lanh, da trắng như tuyết, tưởng chừng muốn câu hồn phách người đi, kẻ khác có lẽ liếc mắt nhìn một lần sẽ không dám nhìn lần hai, lại có lẽ chỉ nhìn thoáng qua đã không thể mở mắt lần nữa.
Lư Nhã Giang nhìn thấy chỉ có một mình hắn, ngẩn người, rồi rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: “Hữu hộ pháp.” Người này chính là Hữu hộ pháp Thiên Ninh Giáo, Doãn Ngôn.
Doãn Ngôn mỉm cười, đôi mắt hẹp dài lấp lánh, câu hồn đoạt phách, lời bên miệng lại lạnh như băng: “Tả hộ pháp, ngươi thật đáng để người khác chờ.”
Tại Thiên Ninh Giáo, vị trí người đứng đầu đương nhiên là Giáo chủ, dưới Giáo chủ có Tả Hữu hộ pháp, bốn đại Tôn sứ tiếp đó, ba mươi sáu Lệnh chủ thêm đệ tử, cả giáo tổng cộng mấy ngàn người. Nhưng Tả Hữu hộ pháp không phải ngang vai bằng vế, Hữu hộ pháp Doãn Ngôn địa vị vẫn trên Lư Nhã Giang. Thực tế, khi Lư Nhã Giang vừa vào Thiên Ninh Giáo, Doãn Ngôn đã là Hữu hộ pháp, thậm chí võ công của Lư Nhã Giang đều do Doãn Ngôn dạy, lúc ấy Doãn Ngôn từ tay các Lệnh chủ bên dưới chọn ra mười sáu thiếu niên xuất sắc, Lư Nhã Giang là một trong số đó, chỉ vì Lư Nhã Giang sinh ra vốn là kỳ tài luyện võ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-moi-ngay-thuc-giac-thay-giao-chu-dang-hoa-trang/263721/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.