Một,
Gần đây, Tiêu Lê cực kì buồn bực, bắt đầu từ mấy ngày trước, sáng sớm mỗi khi hắn thức dậy, đều ra ngoài cửa phòng ngồi trên thềm, thở dài vài tiếng.
Cứ như vậy, sáng hôm nay hắn lại buồn chán ngồi trước cửa, ài mấy tiếng: “Ài ài ài…”
“Ôi chao, ai ôi, Thư ngốc, mặc quần áo này như thế nào?” Trong phòng phát ra giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ.
Nghe được giọng nói kia, Tiêu Lê run lên một cái, lấy tay che lỗ tai, lẩm bẩm: “Ta không nghe gì hết, ta không nghe gì hết.”
Nhưng mà, bên trong lại tiếp tục hét lên: “Oa --- Thư ngốc, ta mặc quần áo ngược rồi!”
Giọng nói cực lớn, màng nhĩ Tiêu Lê rung động, cơ thể hắn run rẩy, đành phải chấp nhận số mệnh đi vào.
Trong phòng, một thiếu nữ đang ngồi trên giường, còn liên tục lăn qua lăn lại quần áo của chính mình. Khuôn mặt thiết nữ này rất thanh tú, đôi mắt long lanh lưu động, bên cạnh khóe miệng có hai má lúm đồng tiền xinh xắn, da mặt trắng có chút ửng đỏ, tất cả điều này đều phù hợp với một cô gái nhỏ. Tuy nhiên, điểm duy nhất không tương xứng với khuôn mặt, chính là giọng nói và động tác quá mức thô bạo của nàng.
Tiêu Lê cúi thấp đầu đi tới, giận dữ nói: “Bà cô của tôi ơi, lại làm sao nữa?”
“Ôi chao, ai ôi, Thư ngốc mau tới đây,” Lê Tiểu Mạch vẫy tay với Tiêu Lê, nói: “Ta không biết mặc quần áo này như thế nào, huynh mau tới giúp ta.”
Tiêu Lê xoa trán nói: “Ngày hôm qua ta mới dạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-luon-muon-truy-ta/560051/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.