Sau khi Đinh các chủ chết, thi thể được nhóm người phương trượng sắp xếp khâm liệm.
Vệ Tấn đứng bên cạnh nhìn, trong đầu bỗng hiện lên suy nghĩ “Nửa đêm đi cắt thi thể thành mấy khúc”, nhưng kích động này chỉ được một lúc rồi bay đi.
Thôi, hắn nghĩ.
Người đã chết, dù hắn có cắt thế nào đối phương cũng chẳng có cảm giác gì, lại càng không lộ vẻ mặt phẫn nộ khiến hắn thấy sung sướng, chẳng ích gì cả.
Diệp Hữu không quan tâm chuyện này.
Y nói xong câu đó với Ngụy Giang Nhu liền được Thịnh gia chủ kéo vào phòng, nghe xung quanh vang lên tiếng gọi “Dương công tử”, mắt khẽ rũ xuống.
Hai mươi năm, cái tên mà y không dám nói ra bên ngoài, cuối cùng đã quay về với y.
Y từng nghĩ nếu Dương gia vẫn còn, bây giờ sẽ như thế nào nhỉ, chắc là người giang hồ đều biết y là Dương công tử, gặp mặt cũng sẽ khách khí gọi một tiếng. Y cũng từng nghĩ đợi sự thật rõ ràng, lúc mọi người biết được thân phận thật của y sẽ như thế nào, nhưng khi ngày này thực sự đến, y phát hiện mình không hề kích động hay vui sướng như đã nghĩ, mà là trống vắng.
Nhà đã mất, chỉ một xưng hô mà thôi, vậy thì có ích gì.
Bọn họ có gọi Dương công tử, y vẫn là y, Dương gia cũng không thể quay lại. Y nghĩ, chỗ tốt duy nhất chắc là cuối cùng y cũng có thể đường hoàng đi tế bái trước mộ phần Dương gia.
Văn Nhân Hằng nhìn y,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-lac-duong-ky/2875178/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.