Đinh các chủ được thủ hạ nâng, sau eo vẫn còn cắm dao găm.
Người của ‘Nguyệt Ảnh’ không dám tự tiện rút ra, chỉ có thể điểm huyệt cầm máu cho ông ta.
Nhưng cũng vô dụng, bởi vì Đinh các chủ nhanh chóng nhận ra miệng vết thương đang tê dại, hơn nữa còn dần lan khắp tứ chi, hiển nhiên là trên dao có độc —— Vệ Tấn mấy năm qua phá lệ hèn hạ bỉ ổi hai lần trước mặt người ngoài, kết quả đều dùng hết trên người ông ta.
Ông ta đẩy ra phần bí mật trong miệng, ăn thuốc giải độc của Tòng Vân vào, dùng hết sức lực toàn thân mới khống chế được sát ý, hỏi: “Ngươi làm gì Hỉ Lai rồi?”
Vệ Tấn nói: “Ngươi nói coi? Ta được ngươi bồi dưỡng nhiều năm như vậy, nếu không báo đáp hắn thật tốt, thì sao xứng với ngươi?”
Gương mặt Đinh các chủ căng cứng.
Ông ta cố nén máu tươi đang trào lên cổ họng, chậm rãi nói: “Là ai nói với ngươi rằng ngươi là hậu nhân của Tưởng gia? Nếu ta thật sự là người giết Tưởng gia, mà ngươi lại là hậu nhân của Tưởng gia, thì ta giữ ngươi lại làm gì?” Ông ta nhìn quanh một vòng, “Nếu là các ngươi, thì các ngươi sẽ làm vậy sao?”
Đám hiệp khách lắc đầu, cảm thấy khó có thể tin nổi.
Các vị tiền bối từ lúc nghe xong chuyện của Vệ Tấn liền suy nghĩ vấn đề này.
Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân về lại sinh.
Đạo lý này ai cũng hiểu, chứ đừng nói đến cừu lớn như diệt tộc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-lac-duong-ky/2875175/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.