Diệp Hữu nói thì dễ, nhưng làm lại khó. 
Bởi vì theo lẽ thường, một người đi bắt người khác, hơn nữa thực lực bản thân còn rất mạnh, trong tình huống này sẽ ít để lộ sơ hở hoặc manh mối, hơn nữa đám Tòng Vân không ngu, y mà làm không tốt thì là đang nói cho người ta biết việc này có vấn đề. 
Ván cờ đã kết thúc. 
Hắc trưởng lão tiếp tục đi theo dõi Thiếu Lâm, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ. Văn Nhân Hằng chậm rãi nấu một ấm trà, rót cho sư đệ một chén. 
Diệp Hữu nhận lấy, tạm thời không uống. 
Hương trà quấn quanh hơi nước bay lên, đây là hương vị chỉ có sư huynh mới làm được, ánh mắt y dịu dàng, thả lòng tựa lên nhuyễn tháp, nhìn sư huynh. 
Văn Nhân Hằng hỏi: “Cuối cùng cũng chịu nhìn ta một cái?” 
Diệp Hữu cười tủm tỉm ngoắc tay với hắn. 
Văn Nhân Hằng chống lại cám dỗ không hôn lên, chỉ cười cười, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh y. 
Diệp Hữu hỏi: “Sư huynh, nếu như ngươi đi bắt người, thì sẽ làm thế nào?” 
Văn Nhân Hằng vẫn giữ cái vẻ nhã nhặn như thường, ngoài miệng thì nói: “Nếu là ngươi, thì ta chắc chắn sẽ không đợi được mà hưởng thụ trước đã.” 
Diệp Hữu cười khẽ, tuy biết trong lời của sư huynh có phần đùa giỡn, nhưng cũng nghe hiểu ý trong đó. Y nghĩ theo suy nghĩ của sư huynh, hỏi: “Trên đời này liệu có một loại thuốc, ăn vào có thể khiến người ta không chạm vào được không?” 
Văn Nhân Hằng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-lac-duong-ky/2875102/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.