Cơ hội để Đinh Hỉ Lai làm đại hiệp đã lập tức tan tành.
Hắn tưởng là dân chúng bình thường đang đấu đá nhau, mà hắn lại biết võ công, chắc chắn có thể giải quyết giùm bọn họ, thu hoạch vô số cảm kích và sùng bái, nhưng hắn vừa mới xắn tay áo, người bên cạnh đã vội vã ngăn hắn lại.
“Tiểu công tử đừng qua đó, ở đó là người giang hồ đấy, bay tới bay lui, còn cầm đao nữa!”
Đinh Hỉ Lai chớp chớp mắt: “Người giang hồ?”
Dân chúng đáp: “Đúng vậy!”
Đinh Hỉ Lai xìu xuống, yên lặng thả tay áo về nguyên dạng, nghĩ mình dù sao cũng là thiếu các chủ của Linh Kiếm các, sao có thể khoanh tay đứng nhìn, lẫm liệt nói: “Vậy ta càng phải đến xem, hôm nay là Tết Trung Thu, sao bọn họ có thể làm phiền dân chúng được? Lão bá yên tâm, ta cũng là người giang hồ, giao cho ta là được, ngài trốn xa chút đi.”
Người nọ ngạc nhiên đánh giá hắn: “Vậy… Vậy xin nhờ đại hiệp.”
Đinh Hỉ Lai trầm ổn gật đầu, dẫn Nhâm Thiểu Thiên đi về phía trước, một lúc sau mới bước chậm lại, không giả vờ nữa, chần chừ hỏi: “Thiểu Thiên ngươi nói coi… Nếu là người bạch đạo đang đánh nhau, liệu có nể mặt ta không nhỉ? Nếu ta đến can, liệu có thể nào đánh ta luôn không?”
Nhâm Thiểu Thiên cười nói: “Không đâu, thiếu gia có thể khuyên thử xem sao.”
Vì vậy Đinh Hỉ Lai ngập tràn tin tưởng, theo tiếng chậm rãi đến bờ sông, nương theo ánh trăng sáng, thấy trên cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-lac-duong-ky/2875094/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.