Diệp Hữu đã tỉnh lúc vừa về đến Thiếu Lâm.
Thần công của y đã thành, dù chút gió thổi cỏ lay cũng không giấu được tai y, đừng nói lúc nãy có nhiều người vây xung quanh như vậy —— nếu không phải trên đường về tựa vào sư huynh khiến y thấy yên tâm, thì y cũng không ngủ được.
Tuy y đã tỉnh, nhưng không nhúc nhích.
Văn Nhân Hằng luôn dung túng y, liền ôm người về tiểu viện, khẽ đặt lên giường.
Diệp Hữu vẫn nhắm hai mắt, lười biếng tìm một tư thế thoải mái mà nằm.
Văn Nhân Hằng hỏi: “Ngủ tiếp nữa không?”
Diệp Hữu đáp: “Không, không buồn ngủ.”
Văn Nhân Hằng không hỏi y vì sao không dậy, rót một ly trà, cầm một quyển sách, vừa đọc vừa ở cùng y. Diệp Hữu nghe thấy tiếng trang sách lật, lúc này mới chịu mở mắt, một tay chống đầu, lẳng lặng nhìn.
Văn Nhân Hằng hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Hữu cười nói: “Lúc ta mất trí nhớ có nói một câu thật lòng.”
Văn Nhân Hằng liếc y: “Chỉ một câu?”
Diệp Hữu nghiêm túc này: “Chỉ có câu này xuất phát từ tận đáy lòng.”
Văn Nhân Hằng có thể đoán được y muốn nói gì, ung dung chờ y nói.
Diệp Hữu nói: “Sư huynh, bề ngoài của ngươi đúng thực là cảnh đẹp ý vui.”
Giọng Văn Nhân Hằng rất dịu dàng: “Vậy nên làm phu nhân của ngươi?”
Diệp Hữu cười cười, không sợ chết nói: “Ừ, ngươi đợi ta chọn xong ngày lành tháng tốt rồi…”
Nói được nửa, Văn Nhân Hằng đã đặt sách xuống đi đến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-lac-duong-ky/2875087/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.