Cửa nhã gian mở ra, nên có thể nghe rõ tiếng gào thét khàn cả cổ của một nam nhân: "Vào lầm phòng cái con khỉ! Chắc chắn là các ngươi cố ý, đám nhãi ranh!". 
"Mắng ai đó? Cha ta còn chưa từng mắng chửi ta như vậy, chúng ta đã bồi thường rồi mà ngươi còn muốn...", Đinh Hỉ Lai nói được một nửa thì khựng lại, quay về giọng điệu nghiêm túc, bình tĩnh nói, "Ừm, việc này là chúng ta không đúng, bị người ta thấy mình bị liệt dương thì chẳng ai thấy vui cả, ta hiểu mà". 
"Ha ha ha ha ha ha...". Nhóm thiếu bang chủ không nhịn được nữa, cười ầm lên. 
"Câm miệng, cười gì mà cười!". Nam nhân thẹn quá hóa giận tiếp tục gào thét, "Ta là do bị các ngươi dọa!". 
"Được được, đại bá, nếu nói vậy khiến ngươi cảm thấy dễ chịu hơn, vậy thì do chúng ta dọa cũng được", thiếu minh chủ xen vào, theo đó chuyển đề tài câu chuyện, "Nhưng ta quen một lang trung không tệ, ngươi không muốn đi khám thử sao?". 
"Ha ha ha ha ha ha...". Nhóm thiếu bang chủ lại cười vang. 
Giọng nam nhân kia lại cao hơn trước, dường như đã tức muốn hộc máu: "Gọi ai là đại bá hả, ta không già như vậy!". 
Thiếu minh chủ ngạc nhiên: "Thật sao, nhưng nhìn giống lắm mà". 
"Nói bậy, đám nhãi các ngươi...". 
Diệp Hữu nghe xong mấy câu kia, liền liếc về phía đao ba nam như muốn hỏi. 
Đao ba nam cười khổ, giải thích đơn giản: "Bọn họ đã hỏi tiểu quan có phải nơi này có khách quen, người hoặc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-lac-duong-ky/2875034/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.