Diệp Hữu đã sớm cảm thấy sư huynh trở về hơi nhanh, chờ đi nhà xí xong liền hỏi, mới biết được lá thư này đã đốt hết, chỉ còn một nhúm nhỏ, hắn nhìn một cái là đi về. Diệp Hữu hỏi: "Trong thư viết gì vậy?".
Văn Nhân Hằng đặt người lên giường mềm, lấy khăn lau tay cho y, nói: "Chỉ có mấy câu có liên quan đến thuốc, viết là hiệu quả không tệ, chủ nhân rất vừa lòng".
"Thuốc, chủ nhân...". Diệp Hữu lẩm bẩm, giương mắt hỏi, "Tiểu thần y đâu rồi? Đang nghiên cứu thuốc bột sao?".
Văn Nhân Hằng nói: "Ừ, chúng ta đoán chủ nhân trang viên này bắt hiệp khách giang hồ có thể là vì thử thuốc, nên để hắn xem xem thuốc bột đó có tác dụng gì".
Diệp Hữu nhắc nhở: "Người bị tính kế có thể đang ở ngay đây, nhớ phái nhiều người đến bảo vệ tiểu thần y, đừng để người ta làm hại đến hắn".
Văn Nhân Hằng nói: "Ta biết".
Diệp Hữu "Ừ" một tiếng, dựa vào giường mềm, mắt hơi cụp xuống.
Lông mi của y rất dài, vừa cụp xuống như vậy mắt lập tức bị che hơn nửa, con ngươi vốn đã khó dò lại càng khiến người ta không suy đoán thêm được gì. Trước đây Văn Nhân Hằng rất quen bộ dạng này của y, vừa thấy liền biết y đang nghĩ chuyện gì đó, liền cầm lấy tay y.
Diệp Hữu nhìn hắn.
"Có việc gì thì đừng giấu trong lòng, cứ nói với ta", Văn Nhân Hằng nói, "Đang nghĩ gì vậy? Nội lực?".
Diệp Hữu nói: "Không phải".
Văn Nhân Hằng làm lơ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-lac-duong-ky/2875001/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.