*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giáo chủ không ngủ được, trong đầu vẫn luôn nhảy ra vài chuyện nhỏ, làm cho hắn lúc thì cảm thấy ngọt ngào, khi thì lại cảm thấy đau lòng.
Sau đó thực sự không chống được cơn buồn ngủ nữa, giáo chủ mới chôn đầu trong cánh tay, ngủ say.
Giấc ngủ này rất dài.
Mãi đến tận khi xe ngựa xóc nảy một cái, làm đầu giáo chủ va vào xe, giáo chủ bị đụng đến váng đầu, lúc này mới ôm đầu tỉnh lại.
Giáo chủ cau mày vén rèm xe lên, hỏi: Chuyện gì vậy?
Ám vệ Giáp vui vẻ nói: Giáo chủ, ngài tỉnh rồi? Khoảng hai canh giờ nữa là về tới Túc Thiên Giáo rồi, ngài ngủ thêm một lúc nữa đi ạ.
Giáo chủ: …
Giáo chủ trợn to hai mắt, nói: Cái gì? Ai nói cho ngươi phải về Túc Thiên Giáo?
Ám vệ Ất giống như cũng mới vừa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng nói: Giáo chủ, không phải đây là ý của ngài sao? Hai thuộc hạ nhưng là đi cả ngày lẫn đêm, ngựa không ngừng vó vẫn luôn gấp rút lên đường đấy.
Giáo chủ sắp bị bọn họ làm cho tức chết rồi, hắn nghẹn một hơi rồi ngồi xuống lại, vô cùng buồn rầu.
Hai người này thời khắc mấu chốt thì chẳng có tác dụng gì, lúc khác lại là kẻ gây thêm phiền phức! Trở về phải đuổi bọn hắn đi mới được, vừa tiết kiệm được chút tiền lại còn có thể mời được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-han-la-my-nhan/2403570/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.