Hai mắt của nam tử áo đen cười thành hai mảnh trăng khuyết, dùng ngọc phiến đánh một cái lên tay Tần Hoài Phong
“Ngươi đoán.”
“… Nếu đã biết, còn dùng sức đánh như vậy làm cái gì?”
Tần Hoài Phong oán niệm mà sờ sờ lên chỗ bị đánh.
“Là bởi vì biết, cho nên cú đánh vừa rồi mới đặc biệt dùng sức.”
“Ta đã luôn luôn cho rằng quan hệ giữa hai sư huynh đệ chúng ta coi như không tồi.”
Tần Hoài Phong nói xong liền thở dài một tiếng, nhìn về phía sư đệ Lương Thanh Dương đã mấy năm không gặp này.
Lương Thanh Dương vẫn đang cười, nhưng ý cười không hề chạm đến đáy mắt.
“Nếu như ngươi có một sư huynh độc mồm độc miệng chỉ biết ức hiếp mình thì, chỉ sợ cũng rất khó để bồi dưỡng ra tình nghĩa đồng môn.”
“Ta cũng không nhớ rõ sư phụ có thu thêm một đồ đệ nữa.”
“Ta cũng hiểu được sư phụ chỉ có một đồ đệ như ta là đủ rồi.”
Gặp lại sau nhiều năm xa cách như thế nhưng lại lập tức bị châm chọc khiêu khích. Muốn kể lể khốn khổ cũng phải là hắn bị bỏ lại phải một mình quản lý một môn chứ?
“Nếu chỉ có loại đồ đệ chỉ biết nhàn rỗi dùng ám chiêu, hơn nữa luyện công còn muốn luyện lên tận giường như ngươi, sư phụ sợ rằng phải ôm hận mà chết.”
‘Đá xuống âm phủ, ném vôi’ chính là kỹ xảo mà không bao lâu sau khi luyện võ thì, tên đồ đệ này vẫn quen dùng. Dùng cái này làm ám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-cua-ta-sao-co-the-dang-yeu-nhu-the/2267198/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.