Thám thính biết được sống chết của cao thủ số một số hai trong võ lâm, việc này quan trọng, tất nhiên không thể giao lại toàn bộ cho hai cọng cỏ đầu tường võ công không tốt đi làm, chính là Tần Hoài Phong không nghĩ tới người đi theo lại chính là Giáo chủ tôn quý.
“Nếu như Tần Hoài Phong không chết, nhưng thân thể đã bị trọng thương thì, bản Giáo chủ chỉ cần cho hắn một nhát kiếm là được.”
Đôi môi duyên dáng đỏ mọng phun ra lời nói lãnh khốc, khiến cho Tần Hoài Phong thân là đương sự rùng mình một cái.
“Nhưng mà Giáo chủ, như vậy thật sự không phải việc quân tử nên làm, sẽ bị người khác lên án.”
Giáo chủ khoan thai nhìn lướt qua Tần Hoài Phong.
“Bản giáo là Ma giáo.”
Đối phương giơ lá cờ tà đạo đi làm việc tà đạo, làm đến vô cùng hợp tình hợp lý.
Tần Hoài Phong nịnh nọt nói:
“Giáo chủ võ công cái thế, uy danh vang xa. Hơn nữa loại nhãi nhép giống như Tần Hoài Phong này thật sự không gây uy hiếp, không cần Giáo chủ tự mình ra tay mà?”
Người đáp lại là một nữ tử mặc hồng y đứng ở một bên từ đầu đến giờ vẫn không lên tiếng. Trong giọng nói tràn đầy sự khinh thường.
“Tần Hoài Phong kế thừa thiên hạ đệ nhất kiếm, hơn nữa trò giỏi hơn thầy, mười bảy tuổi đã đánh bại Chưởng môn Võ Đang, là kẻ có thể khinh thường sao?”
Nếu biết lão ngoan đồng kia là Chưởng môn Võ Đang, ai thèm vì một khối điểm tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-chu-cua-ta-sao-co-the-dang-yeu-nhu-the/2267151/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.