Editor: phuogot_93
Sáng sớm hôm sau, Triệu Phù ra khỏi cửa thì gặp Tiêu Tát và con gái đi ra.
“Chào buổi sáng, dì.” Giọng nói ngọt ngào non nớt của Chân Chân truyền đến.
“Chào buổi sáng, Chân Chân.” Bên môi cô mang theo nụ cười nhạt đáp lại.
“Chào buổi sáng.” Tiêu Tát cũng lên tiếng chào hỏi, hai mắt không nhịn được nhìn chằm chằm cánh môi cười nhạt của Triệu Phù.
Ở trường cấp ba năm đó, cô có vẻ ngoài thanh lệ nhưng cũng là một trong ba hoa khôi của trường, được nhiều người theo đuổi. Hai hoa khôi còn lại sớm đã có người theo đuổi được, chỉ có cô vẫn chưa qua lại với ai trong ba năm học cấp ba.
Vì vậy, cô là người nổi tiếng nhất trong đám bạn học nam, cũng là người có nhiều người theo đuổi nhất, nhưng mỗi người theo đuổi đều bị cô từ chối một cách vô tình.
Cá tính của cô lạnh nhạt, trên mặt cũng ít khi lộ biểu cảm gì khác, cho nên được đặt danh hiệu người đẹp lạnh lùng. Vì thế, bây giờ cô chỉ mỉm cười nhẹ cũng khiến anh không nhịn được mà nhìn thêm một chút.
Thành thực mà nói, xa cách mười năm không gặp, tâm tình của anh rất phức tạp. Bởi vì năm đó anh cũng là một trong những người ái mộ cô, trước khi tốt nghiệp, anh còn tỏ tình với cô nữa. Chuyện đấy đến giờ vẫn là một cơn giận trong lòng anh.
Triệu Phù đưa tay ấn thang máy.
Rất nhanh thang máy đến, ba người cùng nhau đi vào thang máy.
“Cậu đi làm à?” Tiêu Tát thuận miệng hỏi.
“Không, tớ đi mua bữa sáng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gianh-lam-me-ke-dinh-san/536448/chuong-1-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.