Năm mười lăm tuổi, tôi được đưa về Giang gia.
Mùa đông ở miền Bắc khô và lạnh, nhưng biệt thự lại sáng sủa và ấm áp, như thể mùa hè tháng năm.
Tôi ngồi trên sofa, lặng lẽ nhìn quanh và giấu đôi bàn tay lạnh cóng của mình vào túi áo khoác bà tôi may bằng vải nhung màu xanh lá cây.
Giang Minh Nguyệt và Giang Tinh Trần với khuôn mặt hồng hào thanh tú, mặc bộ đồ ngủ hình con thỏ màu hồng và xanh, tay trong tay đứng trên tầng hai nhìn tôi ngạc nhiên, đặc biệt là Giang Minh Nguyệt.
Đôi mắt cô ấy lướt qua đôi dép màu hồng trên chân tôi, sự khó chịu thoáng qua khuôn mặt cô ấy.
Tôi xấu hổ đến mức di chuyển ngón chân lên xuống, muốn giải thích với cô ấy điều gì đó, nhưng tôi quá xấu hổ.
Khi bắt gặp ánh mắt của Giang Minh Nguyệt, tôi thấy mình như một chú ếch con xấu xí đi lạc vào lâu đài cổ tích, ngẩn ngơ nhìn cô công chúa nhỏ.
Vào thời điểm đó, ba mẹ ruột trên danh nghĩa của tôi đã ôm tôi vào lòng và không ngừng nói tôi đáng thương đến thế nào.
Họ quả quyết với tôi rằng họ sẽ bù đắp cho tôi và không để tôi phải chịu ủy khuất nữa. Tôi sẽ ở trong gia đình này, lớn lên cùng chị gái và em trai, tôi sẽ không thiếu thốn thứ gì.
Người chị mà họ đang nói đến là Giang Minh Nguyệt, người đã bị ôm nhầm khi đó.
Tôi nhìn bố mẹ mà rưng rưng nước mắt mong chờ, nuốt vào trong lòng câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-y-chau/2979781/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.