Tôi lại gần cậu ấy hỏi: ''Cậu uống rượu à?''
''Uống một chút.'' Giang Việt ra hiệu cho tôi: ''Nhưng tửu lượng của tôi rất tốt, tôi chỉ là... chỉ là...''
Tôi nói: ''Chỉ là gì?''
Cậu ấy không nói gì mà chỉ giơ lòng bàn tay ra trước mặt tôi, đó là một chiếc hộp trang sức nhỏ.
Tôi mở ra xem, là một sợi dây chuyền.
Một sợi dây chuyền bạc mảnh, treo một viên pha lê nhỏ, đơn giản mà tinh tế.
Giang Việt nhìn tôi: ''Tặng cậu.''
Tôi kinh ngạc nói: ''Không phải chứ, thiếu gia, cậu say rồi còn có sở thích đi tặng quà khắp nơi sao?''
Tôi không nhận, Giang Việt thì nhét hộp trang sức vào tay tôi.
''Không phải, cậu say rồi cũng không thể...''
''Tôi không say.'' Cậu ấy dừng lại một chút, như thể cuối cùng đã lấy hết can đảm để nói: ''Bùi Tân Vũ, tôi thích cậu.''
Tôi ngẩng đầu nhìn, đôi mắt cậu ấy trong veo không hề có chút hơi say nào.
Tôi mở to mắt nhìn Giang Việt vài giây, cuối cùng cũng thua trận, đành phải dời tầm mắt nhìn vào chiếc xúc xích nướng tôi đang cầm trên tay.
Xúc xích nướng thật thơm.
Một lúc lâu sau, tôi mới nhỏ giọng nói: ''Giang Việt, trước đây cậu đã nói, hai chúng ta không hợp nhau lắm...''
Cậu ấy hơi cúi mắt nhìn tôi, trong mắt là thứ tình cảm mà tôi không hiểu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-vu-phi-phi/3624147/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.