Đúng như dự định, giảng viên Lạc đến trường gần cả ngày. Thẩm Tư Duệ loay hoay làm quà cũng ngần ấy thời gian. Mãi đến chập tối mới cảm thấy sản phẩm hoàn thiện. Đáy lòng bỗng sướng rơn.
Nhớ lại những năm trước. Lần đầu tiên mừng sinh nhật cô ấy, Thẩm Tư Duệ đã tặng cô ấy chiếc áo khoác. Áo khoác rõ ràng là để bảo vệ cơ thể khỏi cái lạnh, cái nắng của thời tiết, vậy mà cô ấy lại ôm nó, sưởi ấm nó, chỉ vì đó là quà cô tặng.
Thẩm Tư Duệ bất lực, âm thầm ghi nhớ điều này. Những cái vật chất giảng viên Lạc không thiếu, cần dùng cô ấy sẽ tự mua. Thà rằng tự mua mà dùng, còn hơn do cô nhóc tặng mà cất giữ cẩn thận...
Ấy là vào năm lớp mười hai, khi cả hai đã yêu xa. Có một điều Thẩm Tư Duệ sẽ không bao giờ biết. Diêu Vận Lạc mạnh mẽ như vậy, cũng có những lúc yếu lòng cần chỗ dựa. Những lúc đó cô ấy sẽ tìm chiếc áo khoác bé con tặng, ôm lấy rồi thiếp đi như một sự an ủi. Có lẽ đây cũng là lý do vì sao cô ấy không cần nhiều thuốc ngủ đến thế. Vì đã có món quà chữa lành, từ chính bé con của cô.
Năm nay là năm thứ hai. Thẩm Tư Duệ không chọn món quà vật chất nữa. Cô nhóc kiểm tra kỹ lại những thứ mình đã làm. Thấy vẫn ổn mới nhoẻn miệng cười yên tâm.
Thẩm Tư Duệ bảo quản thật cẩn thận, sau đó thay bộ quần áo đẹp hơn ngày thường đợi Diêu Vận Lạc trở về.
Cô nhóc mặc chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-vien-lac-em-lo-tuong-tu-co-roi/998290/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.