Warning: Các bạn chưa đủ tuổi cứ lướt qua chương này nha.
Diêu Vận Lạc ngồi trên giường, nhếch môi quyến rũ nhìn về phía cô nhóc. Thẩm Tư Duệ nghe rõ mồn một tiếng tim trong lòng ngực mình. Dù sao cũng là lần đầu tiên, không tránh khỏi có chút căng thẳng.
Đối lập với tâm trạng cô nhóc, ánh mắt Diêu Vận Lạc đột nhiên sáng quắc lên. Cái cô nhóc đang mặc... là bộ quần áo cosplay mèo hôm trước cả hai vô tình nhìn thấy.
Thật không ngờ bé con lại lén lút mua nó. Em ấy không sợ người ta đánh giá sao? Dù gì bộ đồ này cũng chả đứng đắn gì cả.
Nhưng mặc lên người em ấy... hình như cũng không tới nỗi...
Thẩm Tư Duệ không biết những suy nghĩ kia của Diêu Vận Lạc. Cô nhóc đang cố gắng hồi tưởng những tình tiết tiết trong tiểu thuyết, vừa hồi tưởng vừa bước đến bên cạnh cô ấy.
Bé con có đường cong cơ thể rất đẹp. Diêu Vận Lạc nuốt nước bọt, hít một hơi kìm nén bản thân. Đợi khi khoảng cách chỉ còn một mét, cô ấy mới nắm tay kéo cô nhóc vào người, nhỏ tiếng nói: "Không cần căng thẳng, cứ làm theo những gì em muốn là được."
Giảng viên Lạc lại nhìn thấu suy nghĩ của cô. Thẩm Tư Duệ ngượng ngùng ôm cô ấy, sau đó ngóc đầu hôn môi.
Hai chiếc lưỡi mềm mại cuốn lấy nhau, cô tới em đi, em tiến cô lùi, nhiệt độ cơ thể dần gia tăng.
Thẩm Tư Duệ vừa hôn vừa cởi từng cúc áo Diêu Vận Lạc.
Tiếng cúc áo gỡ ra vang vọng trong không gian yên tĩnh. Chiếc áo ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-vien-lac-em-lo-tuong-tu-co-roi/998278/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.