Thẩm Tư Duệ bật cười, cảm thấy giảng viên Lạc thật thẳng thắn. Nhưng mà nếu nói như vậy, đồng nghĩa với thật lâu trước đây, cô ấy đã có âm mưu đuổi em trai đi nơi khác? Chỉ bởi vì cô? Bỗng dưng cảm thấy thật ngọt ngào.
Cô nhóc trộm nhìn gương mặt giảng viên Lạc, đẹp như tạc tượng, đầy vẻ tự tin. Dường như tất cả những lời đường mật cô ấy đều không ngại nói ra, cũng chẳng sợ bị trêu chọc. Nhưng từ sau vụ ở nhà bếp, Thẩm Tư Duệ đã hiểu rõ trong lòng. Không phải cô ấy không biết ngại ngùng, mà là cô ấy quá giỏi che giấu.
Ánh mắt Thẩm Tư Duệ va vào cây đàn phía sau Diêu Vận Lạc, "Lâu rồi không nghe cô đàn. Thật nhớ!"
"Vậy bây giờ tôi đàn cho em nghe." Dứt lời, Diêu Vận Lạc xoay người ôm cây đàn, vừa gảy thử âm vừa vu vơ nói: "Để em bớt nhớ cây đàn, nhớ tôi nhiều một chút." Cô ấy híp mắt nhếch môi đầy gian xảo.
Ghen với em trai rồi ghen với cả cây đàn... Thẩm Tư Duệ cạn lời.
Diêu Vận Lạc đàn một khúc trầm buồn. Âm thanh vang lên ở đêm mưa như tiếng lòng não nề của một người ở trong trạng thái tuyệt vọng. Thẩm Tư Duệ không hiểu tại sao cô ấy lại chọn khúc nhạc này, chẳng phải gặp lại nhau là chuyện vui sao?
Tiếng mưa ào ạt bỗng vơi đi, lác đác nhẹ nhàng rơi. Diêu Vận Lạc cũng chuyển sang giai điệu khác. Lần này là âm điệu nhẹ nhàng, không có màu sắc vui tươi, cũng không còn cái âu sầu của khúc nhạc lúc nãy.
Mỗi lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-vien-lac-em-lo-tuong-tu-co-roi/998254/chuong-87.html