Chẳng mấy chốc đĩa đồ nướng đã vơi đi, Diêu Vận Lạc uống một ngụm nước, yên lặng quan sát người trước mặt.
Mắt thấy người yêu mình ăn xong, Thẩm Tư Duệ cũng ngừng đũa.
"Không được lãng phí thức ăn." Diêu Vận Lạc cong môi, gắp vài xâu thịt nướng vào bát cô nhóc, thuận tay chồm tới xoa đầu. "Ăn mau chóng lớn." Ẩn chứa trong lời nói là sự cưng chiều hết mực.
Thẩm Tư Duệ biết không từ chối được, đành cúi đầu tiếp tục.
Cho đến khi trở lại con xe hơi đen tuyền, Diêu Vận Lạc vẫn chưa nhắc gì đến chuyện muốn nói.
Điều này vô hình trung tạo nên cảm giác bất an. Bởi vì nếu như là tin vui, hẳn cô ấy sẽ nói không chút do dự. Nhưng từ lúc gặp nhau đến giờ cũng gần được hai tiếng, mỗi lần nhắc đến giảng viên Lạc đều đánh trống lảng.
Thẩm Tư Duệ nhắm mắt, đôi mày đẹp vô thức nhíu lại, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, lần thứ hai mở mắt ra, trước mặt đã đổi thành cảng biển.
Cô nhóc hoảng hốt quay sang nhìn ghế tài xế. Thật may mắn, giảng viên Lạc vẫn còn ngồi ở kia.
Đôi mắt Diêu Vận Lạc xa xăm, mái tóc nhẹ xoắn phần đuôi, lả lơi hai bên sườn mặt. Hệt như lần đầu gặp, trên người cô ấy mang đến khí chất cao ngạo, xinh đẹp mà quyến rũ.
Cô ấy nghiêng đầu, nở nụ cười, "Dậy rồi sao?"
"... Vâng ạ." Thẩm Tư Duệ không nhịn được nữa, cô nhẹ giọng hỏi: "Rốt cuộc chuyện cô định nói là gì?"
Diêu Vận Lạc trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-vien-lac-em-lo-tuong-tu-co-roi/998232/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.