Lúc Thẩm Tư Duệ thức giấc mặt trời còn chưa sáng hẳn. Cô là một trong số ít học sinh hiếm hoi không cần báo thức vẫn dậy đúng giờ. Ngáp một cái rõ dài, Thẩm Tư Duệ bước xuống giường.
"Ồ, em dậy sớm nhỉ?"
Thẩm Tư Duệ ngẩng đầu, đập vào mắt là hình ảnh quý phái của Diêu Vận Lạc. Trông như một cô nàng công sở.
Cô chậm chạp đáp lại "Vâng". Từ nhỏ đến lớn ngủ nhờ nhà người khác chỉ có mỗi Uyển Đình. Mà với cô bạn chí cốt này cũng không phải ngày một ngày hai đã thân thiết đến mức ấy. Quen biết từ năm tiểu học, đến tận cấp hai mới sang nhà, cấp ba mới ngủ nhờ.
Thế nhưng lần này, đến nhà giảng viên thì thôi đi, còn ở lại qua đêm nữa. Quả là lần đầu trong đời. Tuy không còn lạ mấy, cô vẫn cảm thấy chưa thích nghi được.
Trên tay Diêu Vận Lạc là một cốc nước màu sắc nhí nhảnh, có vẻ mới mua. Bên trong cốc có một cây bàn chảy.
"Tôi đến đưa đồ dùng cá nhân cho em. Nhà thường có khách nên hay tích trữ những thứ này." Giải thích cho những thứ đồ trên tay, Diêu Vận Lạc đem vào nhà tắm.
Cô nàng cũng dậy từ sớm, trang phục từ pyjama đã thành áo sơ mi trắng tay dài được xắn gọn gàng, sơ vin cùng chiếc quần tây đen. Trông rất gọn gàng, thanh lịch. Lại thêm khí chất sẵn có, dễ dàng đánh đổ hàng ngàn con người.
Thẩm Tư Duệ hít sâu, nhìn theo bóng lưng giảng viên. Đợi khi Diêu Vận Lạc về phòng, cô mới đánh răng rửa mặt. Động tác lười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-vien-lac-em-lo-tuong-tu-co-roi/998174/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.