Mọi người có mặt trong phòng bệnh đều tỏ vẻ kinh ngạc trước câu hỏi của Giang Quân Hạo dành cho Tiểu Duy. Thằng bé thấy anh không nhận ra mình, lại còn xưng hô chú cháu nghe như người xa lạ nên đã không kiềm được cảm xúc. Tiểu Duy mếu máo nhìn anh, miệng khẽ nói:
"Ba không nhớ con sao? Sao ba lại quên con rồi? Mẹ ơi, ba kì lạ lắm!"
Tiểu Duy vừa khóc vừa chỉ tay vào Giang Quân Hạo rồi quay về phía Lạc Nhan.
Giang Quân Hạo vẫn giữ nét mặt xa cách ấy liếc nhìn theo hướng chỉ tay của Tiểu Duy. Lúc ánh mắt anh chạm ánh mắt cô, Giang Quân Hạo cũng không có phản ứng gì hết. Ngay đến cả Lạc Nhan anh cũng chẳng còn nhận ra cô nữa.
Lạc Nhan thẫn thờ bước đến trước mặt anh, giọng cô khẽ run run cất lên:
"Quân Hạo… anh có nhớ em không?"
Giang Quân Hạo cảm thấy ở Lạc Nhan có gì đó rất thân thuộc nhưng anh không thể nhớ ra cô là ai hay giữa cô và anh có mối quan hệ gì.
"Cô là…?" Anh tròn mắt nhìn cô, miệng mấp máy nói.
Thấy Giang Quân Hạo không thể trả lời, trái tim Lạc Nhan bỗng nhói đau như bị ai đó bóp chặt lấy. Cô đã chờ anh nửa tháng trời nhưng khi anh tỉnh lại thì đã quên mất cô là ai.
"Ba không nhớ con thì thôi, tại sao ba lại không nhớ mẹ? Ba quá đáng lắm! Con ghét ba! Ghét ba!"
Tiểu Duy bỗng dưng cáu gắt đánh vào người Giang Quân Hạo vì anh đã không nhận ra Lạc Nhan và thằng bé. Giang Quân Hạo ngây ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-tong-theo-duoi-vo-cu/660586/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.