Lạc Nhan quay sang ngước mắt nhìn lên, thấy cô nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, Giang Quân Hạo bèn hỏi:
"Sao vậy? Anh phá vỡ bầu không khí của hai người à?"
Lạc Nhan nắm lấy bàn tay đang ôm chặt lấy eo mình của anh, cô cố gắng cạy ra nhưng càng cạy anh càng siết chặt. Giang Quân Hạo như đang muốn đánh dấu chủ quyền trước mặt Phong Tư Mạc rằng Lạc Nhan là người của anh, là vợ anh.
"Giang Quân Hạo, anh mau buông tay ra khỏi người tôi đi." Lạc Nhan nhe miệng cười một cách miễn cưỡng, cô bấu mạnh vào tay của anh khẽ nói.
Tay của Giang Quân Hạo bị Lạc Nhan cấu đến co lên vì đau, mặt của anh cũng biến sắc đi nhưng vẫn mặt dày giữ chặt lấy cô không chịu buông. Tuy hai người họ không hòa thuận nhưng Phong Tư Mạc lại có cảm giác giữa hai người đó có mối liên hệ thân thiết kỳ lạ.
"Cô Lạc, bây giờ cũng muộn rồi, tôi cũng nên về đây."
Phong Tư Mạc bỗng dưng đứng dậy muốn về, Giang Quân Hạo thấy vậy bèn mỉm cười đắc ý. Anh chờ mãi mới đến giây phút này vì vậy tỏ ra rất vui mừng.
"Ồ, Phong tổng về sớm thế? Sao anh không ở lại thêm chút nữa?" Giang Quân Hạo cố tình hỏi đểu.
"Tôi nghĩ không nên làm phiền hai mẹ con cô Lạc Nhan nghỉ ngơi nữa, Giang tổng cũng nên về sớm đi."
Phong Tư Mạc cũng chẳng phải dạng vừa, anh ta nói kháy Giang Quân Hạo, ý muốn nói anh đang làm phiền Lạc Nhan. Giang Quân Hạo hiểu được ý đồ đó, anh liếc mắt lườm nguýt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-tong-theo-duoi-vo-cu/660555/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.