Nghe vậy, Giang Quân Hạo bỗng mỉm cười: 
"Trẻ con đứa nào chẳng giống nhau vì vậy trông có đứa giống tôi hồi bé cũng là chuyện thường thôi mà." 
Giang Quân Hạo nói vậy là bởi vì anh không trực tiếp nhìn thấy Tiểu Duy, nếu anh trực tiếp thấy nó thì không biết sẽ như thế nào nhỉ? 
Trong khi đó ở trường mẫu giáo. 
Lâm Tử Nguyệt đã thành công đưa Tiểu Duy đi học, chỉ là chân thằng bé bị thương một chút nhưng băng bó lại là không sao. Điều làm cô ấy lo lắng là sự chạm mặt vô tình mà cứ ngỡ như ông trời sắp đặt giữa Giang Quân Hạo và Lạc Tiểu Duy. Đó có phải là sức mạnh gắn kết cha con trong truyền thuyết không thế? 
"Lạc Nhan à, mình nói cho cậu chuyện này cậu đừng sốc nhé?" 
Lâm Tử Nguyệt ngồi ở quán nước gần trường mẫu giáo tiếp tục nói chuyện điện thoại với Lạc Nhan. 
[Có chuyện gì thế? Tiểu Duy lại gây rắc rối cho cậu sao?] ở đầu dây bên kia, Lạc Nhan cũng cảm thấy lo lắng. 
Lâm Tử Nguyệt xua xua tay, nét mặt bỗng trở nên nghiêm túc: 
"Không, không, Tiểu Duy rất ngoan ngoãn nhưng mà cậu biết sáng nay lúc đưa thằng bé đi học mình đã gặp ai không?" 
[Cậu gặp ai?] 
"Là Giang Quân Hạo, là chồng cũ của cậu đó." 
Nghe vậy, Lạc Nhan bỗng sững sờ vô tình làm rơi cốc nước xuống đất trong lúc định pha cà phê. Những nhân viên gần đó thấy cô làm rơi cốc liền dồn ánh mắt về phía cô, Lạc Nhan ngay lập tức bình tĩnh trở lại, cô dời khỏi cuộc trò chuyện rồi cúi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-tong-theo-duoi-vo-cu/660547/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.