Ba ngày sau. Cũng từ hôm về nhà chính Giang gia đến giờ mọi thứ trở về trạng thái bình thường như trước. Chỉ là dạo gần đây khoảng cách giữa Giang Dụ và Lạc Linh Lung gần nhau hơn, không còn xa cách như trước nữa. Lạc Linh Lung cũng cười nhiều hơn khi ở cạnh Giang Dụ, cô không còn trưng bộ mặt lạnh nhạt hay có thái độ cáu gắt đối với anh. Giang Dụ thì mừng như được mùa. Cũng là sau hôm đó, Cảnh Thiên không liên lạc đến cho cô. Cô cũng biết nên giữ chừng mực với cậu ta. Cô...đã có chồng rồi! ... Lạc Linh Lung ôm cái bụng đau ra ghế ngồi xuống, mắt không mở lên nổi để nhìn màng hình máy tính, cuối cùng lại gục đầu xuống bàn. Bà Nguyệt đến thăm cô... Đau quá... Lạc Linh Lung nhăn mặt. Mỗi tháng cô đều bị tra tấn tinh thần thế này, thật sự là đau như chết đi sống lại. Đứng không vững nữa rồi. Cạch Cửa phòng làm việc của cô bị mở ra. Cứ nghĩ là thư kí Đường trở về nên Lạc Linh Lung cũng không ngẩn đầu lên. Thật sự là không có sức. " Thư kí Đường...tôi hơi đau bụng...hôm nay...". " Đau bụng sao?". Giọng Giang Dụ vang lên. Lạc Linh Lung lập tức ngẩn đầu lên, như bị ai đó giật giây cót phía sau vậy. Là...là anh sao? Giang Dụ đi đến chỗ cô, anh dịu dàng đưa bàn tay của mình vào bụng Lạc Linh Lung, từ từ xoa bụng cho cô. " Đau lắm sao? " Anh hỏi. Lúc sáng đã thấy cô liên tục nhăn mặt, còn ôm bụng đứng dựa cửa, mặt mày trông chẳng có khí sắc gì rồi... Đúng là người gì cứng đầu thật sự, đã đau bụng thế này còn cố chấp đi làm. Anh cảm thấy lo lắng nên mới sang đây xem, cuối cùng lại nhìn thấy cô nằm gục trên bàn như này. " Ừm..." Lạc Linh Lung gật đầu. Bây giờ bảo không đau thì chắc chắn là cô nói dối rồi. Giang Dụ đứng dậy, anh vòng tay ôm cô lên. " Ơ...". Anh không nói gì, một mạch ôm cô sang phòng nghỉ của mình. Để Lạc Linh Lung nằm trên giường, anh cũng ngồi cạnh đưa tay xoa bụng cho cô. " Như vậy có dễ chịu không?". Anh biết mỗi khi đến kì kinh nguyệt cô đều rất đau bụng, nhưng Lạc Linh Lung chính là con người của sự chịu đựng. Có đau đến chết thế nào cũng không hé miệng nói với anh một lời nào, điều đó làm Giang Dụ không vui thật sự. Lạc Linh Lung gật đầu. Được anh xoa bụng thế này, cảm giác như cô được cứu trở lại vậy. Xoa xoa một chút cho cô để cô ổn hơn. Giang Dụ đứng dậy, anh đi lấy túi chườm cho Lạc Linh Lung. Đặt lên bụng cô, anh bảo:" Nghỉ ngơi đi. Trông em thế này cũng chẳng có sức làm gì được nữa đâu ". Lạc Linh Lung hơi dè chừng nhìn anh. " Bây giờ tôi là sếp của em, em không được cãi lời ". Giang Dụ biết cô đang suy nghĩ gì, liền nói thêm một câu. Cuối cùng Lạc Linh Lung đành chấp nhận, gật đầu một cái rồi nhắm mắt lại. Được nằm nghỉ thế này...cô thấy mình được cứu hoàn toàn rồi. Thấy Lạc Linh Lung đã ngoan ngoãn, anh cũng hài lòng rồi đứng dậy không nói lời nào. Gần đây Lạc Linh Lung và anh thật sự có tiến triển hơn rồi. ... Buổi tối. Vừa về nhà Giang Dụ đã bắt tay vào nấu nước đường đỏ cho Lạc Linh Lung uống. Như vậy sẽ giảm bớt đau bụng cho cô. Lạc Linh Lung cũng chẳng có sức để từ chối hay miễn cưỡng với anh. Được nghỉ ngơi tốt thế này, cô chỉ muốn nhắm mắt lại và ngủ thôi. Cuối cùng loay hoay một lúc, ăn tối xong Lạc Linh Lung đã mệt và ngủ đi lúc nào không hay. Giang Dụ ngồi cạnh giường, anh nhìn gương mặt bé nhỏ của Lạc Linh Lung đang ngủ mà cười thầm. Thật sự là rất đáng yêu... Điện thoại của cô bất ngờ đổ chuông, Giang Dụ sợ cô thức giấc, anh liền cầm lên rồi ra khỏi phòng. Màng hình hiện lên hai chữ Cảnh Thiên. Giang Dụ bắt đầu không vui rồi... Ba ngày nay không xuất hiện, bây giờ lại muốn rủ vợ anh đi đâu nữa đây? " Alo ". Anh bắt máy. [ Lạc Linh Lung...hôm nay...] " Vợ tôi đã ngủ " Giang Dụ thẳng thắng nói. [ Giang Dụ? ] " Tôi là chồng cô ấy. Có việc gì cậu cứ nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy vào ngày mai " Anh nói tiếp. [ Không, không cần ] [ Giang Dụ...] [ Anh thật sự đang làm cho Linh Lung hạnh phúc sao? ] Câu hỏi Cảnh Thiên bất ngờ vang lên từ đầu dây. Giang Dụ chưa kịp phản ứng, mất vài giây sau mới hoàn hồn lại. " Chuyện vợ chồng nhà chúng tôi, Cảnh Thiên cậu tò mò lắm sao? " Giang Dụ hỏi ngược lại. [ Có chút tò mò, bởi vì Linh Lung là người bạn tốt của tôi. Tôi chỉ cảm thấy bạn thân mình không được hạnh phúc, nên chỉ muốn hỏi ] " Cô ấy có hạnh phúc hay không, thì chỉ tôi và cô ấy rất rõ. Cậu là người ngoài, có thể thấy rõ mối quan hệ giữa chúng tôi ra sao và thế nào ư?" Giang Dụ bảo tiếp. [ Giang Dụ, anh và cô ấy ra sao...không phải bao nhiêu năm qua anh là người rõ nhất sao? ] Nói xong, Cảnh Thiên liền cúp máy ngang. Đối phương có vẻ không có thiện cảm gì mấy đối với Giang Dụ rồi. Giang Dụ nhìn màng hình điện thoại. Hình nền của Lạc Linh Lung chính là ảnh cưới của anh và cô. Tên Cảnh Thiên này... Không phải khi không lại bất ngờ xuất hiện, mà chính là có mục đích gì đó nên mới trở về tìm Linh Lung nhà anh. Không được, anh nên bắt đầu cảnh giác tên nhóc đó mới được. Lạc Linh Lung mãi mãi là của anh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]