Edit: Pinkie Ngu Thụy thấy Ôn Ngôn nhận ra mình thì trong lòng không khỏi vui vẻ, gật đầu thật mạnh nói đúng rồi. Ngoại hình của cô thực sự không có thay đổi gì, ngũ quan có nảy nở hơn mà thôi. Ngoại trừ có vẻ thành thục hơn thì ở trong mắt Ngu Thụy vẫn không có thay đổi gì mấy, vẫn xinh đẹp như thế. “Vậy, các cậu nói chuyện đi, tớ vào trước đây.” Ôn Ngôn biết mình không tiện ở lại nơi này. “Không có việc gì, cậu ngồi đi, chúng ta đi vào.” Ngu Thụy vốn định tiến lên kéo Quách Thanh Đồng đi. Nghe Ngu Thụy nói như vậy, mặt Quách Thanh Đồng lập tức xụ xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ôn Ngôn. Ôn Ngôn bắt gặp ánh mắt không có ý tốt của cô ấy thì trong lòng thầm than oan uổng, thật sự ngồi ở trong nhà vẫn có họa từ trên trời rơi xuống. “Quách Thanh Đồng, em có đi không?” Ngu Thụy nhìn dáng vẻ nhìn chằm chằm người ta của cô ấy thì thực sự rất nhức đầu. “Cô ấy là ai?” Quách Thanh Đồng đưa mắt nhìn Ngu Thụy. “Là bạn học cấp hai của anh.” Ngu Thụy biết tính tình của vị tiểu thư này, thực sự không muốn để Ôn Ngôn rước thêm phiền phức. Quách Thanh Đồng hừ nhẹ một tiếng, “Đây chính là bạn học cấp hai mà anh nhớ mãi không quên à.” “Em có đi hay không, không đi thì tự anh đi.” Ngu Thụy nói xong thì chuẩn bị rời đi. “Anh gấp gáp như vậy làm gì, sợ em tìm cô ấy gây phiền phức sao?” Quách Thanh Đồng lại quay đầu tiếp tục đánh giá Ôn Ngôn. Bị người ta nhìn chằm chằm như thế, Ôn Ngôn thực sự cảm thấy không thoải mái, mặc dù cô không nói gì, thì lông mày khẽ cau lại. “Quách Thanh Đồng, em nói bậy bạ gì đó, muốn ồn ào thì cũng phải tùy trường hợp.” Giọng Ngu Thụy lạnh xuống. “Ai nói em muốn ồn ào, ánh mắt cũng không tệ mà, chị gái nhỏ, chị có bạn trai chưa?” Quách Thanh Đồng hỏi thẳng Ôn Ngôn. “Có rồi.” Ôn Ngôn đáp. Nghe cô nói đã có thì tim Ngu Thụy hẫng một nhịp, nhất thời không biết nói gì, ánh mắt phức tạp nhìn Ôn Ngôn, không rõ đang vui hay buồn. “Anh nghe chưa, chị gái đã có bạn trai, anh không có cơ hội, cho nên thành thành thật thật nhận lời của em đi.” Quách Thanh Đồng nghe được đáp án khẳng định của Ôn Ngôn thì tâm tình rất tốt. Khóe miệng Ngu Thụy kéo ra một nụ cười chua xót. Sau tết, biết cô trở về, thậm chí anh còn tìm bạn học trong lớp cô hỏi thăm tin tức của cô. Cho dù không có được phương thức liên lạc của cô nhưng anh cũng không làm khó người ta. Sớm biết không có kết quả nhưng mà chính tai nghe được thì trong lòng anh vẫn cảm thấy đắng chát vô cùng. “Ôn Ngôn, cậu ngồi ở đó đi, không cần đi đâu, tớ dẫn Thanh Đồng về.” Ngu Thụy nói. “Không có việc gì, nếu không thì cùng ngồi một chút.” Cho tới nay, Ôn Ngôn vẫn có ấn tượng rất tốt với Ngu Thụy. Mặc dù sự kiện kia hồi cấp hai, cậu ấy đã làm huyên náo đến cả trường đều biết. Nhưng mà sau khi bị cô từ chối, mỗi lần cậu ấy gặp cô đều chỉ chào hỏi theo lễ tiết thông thường, huống hồ chi khi đó còn nhỏ tuổi, tuổi trẻ ngông cuồng có thể lý giải được. Bây giờ nhớ lại, cô cảm thấy những hành vi thuần khiết chân thành kia thực sự rất đáng ngưỡng mộ. Quách Thanh Đồng nhìn thấy dáng vẻ muốn ôn chuyện của hai người bọn họ thì bĩu môi, tỏ vẻ không vui. “Em gái, em cũng ngồi đi, đừng đứng nữa.” Ôn Ngôn thấy cô ấy như vậy lại cảm thấy rất dễ thương. Quách Thanh Đồng thấy Ngu Thụy tự ngồi xuống mà không có bảo mình thì tức giận ngồi xuống bên cạnh anh ấy. Mới đầu Ngu Thụy còn có chút câu nệ, chủ ý là đột nhiên nhìn thấy Ôn Ngôn nên hơi khẩn trương. Người bình thường nói nhiều như thế mà lúc này lại không biết nói gì. Vẫn là Ôn Ngôn mở miệng trước, hỏi cậu ấy tình hình hiện tại, lại hàn huyên một chút gia đình, trong đó vẫn không quên kéo Quách Thanh Đồng vào. Khi nút thắt được mở, không khí nói chuyện cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Nói chuyện một hồi, Quách Thanh Đồng và Ôn Ngôn trò chuyện vui vẻ, Ngu Thụy cảm giác chính mình là người ngoài, không biết chen vào thế nào. Bản thân Quách Thanh Đồng cũng là một người nói nhiều, nhưng mà nói nhiều hay không thì phải tùy thuộc vào người nói chuyện với mình có trò chuyện được hay không. Nhìn vẻ ngoài của Ôn Ngôn, Quách Thanh Đồng vốn tưởng rằng chị ấy là một đóa bạch liên hoa, nếu không thì biết rõ Ngu Thụy thích chị ấy mà chị ấy còn gọi anh ngồi xuống làm gì. Nhưng mà sau khi nói chuyện vài câu, cô ấy có thể xác định, Ôn Ngôn không giống như những người phụ nữ giả dối kia. Từ nhỏ, lớn lên trong giới hào môn, loại phụ nữ như thế cô ấy đã gặp rất nhiều, phán đoán một phát là trúng ngay. Ngay lúc bọn họ trò chuyện đến mức quên cả trời đất thì Giang Thiếu Định lặng lẽ đi tới. “Khụ khụ.” Anh đi đến bên cạnh Ôn Ngôn, thấy cô còn chưa phát hiện anh đi tới thì ho hai tiếng. Ngu Thụy ở bên cạnh đã sớm phát hiện Giang Thiếu Đình đi tới, trong lòng cũng đoán được đại khái. “Anh tới rồi à.” Ôn Ngôn nghe thấy tiếng động thì quay đầu nói với anh. Giọng nói nhẹ nhàng, đáy mắt còn chưa tan ý cười. “Ừ, nói chuyện gì đó, vui vẻ như vậy.” Giang Thiếu Đình ngồi xuống bên cạnh cô. “Không có gì, bọn em ngồi chém gió.” Cô mới sẽ không nói cho Giang Thiếu Đình biết, cô và Quách Thanh Đồng đang nói chuyện trò chơi đâu. “Hai vị này là?” Giang Thiếu Đình không nghĩ tới, cho tới bây giờ Ôn Ngôn nhìn thấy người lạ đều không chủ động nói chuyện mà trong thời gian ngắn như vậy cô lại còn có vẻ thân thiết với người ta như thế. “Thiếu Đình, đây là Ngu Thụy, kia là Quách Thanh Đồng.” “Đây là bạn trai tớ, Giang Thiếu Đình.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]